Hân mỹ nhân đứng bên cạnh nàng: “!” Hối hận đến xanh cả ruột, nàng ấy cảm nhận được ngay khi Sơ Tửu Tửu vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của Hoàng thượng quét về phía này, có vẻ không chỉ mình nàng ấy nghe thấy những lời trong lòng của Nhu tần.
Cảm giác áp lực trí mạng khiến cho đám phi tần không dám thở mạnh, trừ Sơ Tửu Tửu vẫn thuần chất trì độn.
Cuối cùng, giọng nói trầm ấm đầy từ tính của nam nhân vang lên: “Bình thân.”
Đám phi tần mới có thể thở phào, còn Sơ Tửu Tửu đứng giữa đám phi tần, nói không tò mò về diện mạo của đại phản diện là giả, nhưng nàng lại không dám nhìn lung tung, nếu vô tình chạm phải ánh mắt của đại phản diện thì không chỉ là ngại ngùng, có thể sẽ bị hắn xử lý.
Cẩn thận vẫn hơn, Sơ Tửu Tửu ngoan ngoãn ẩn mình giữa đám phi tần.
Nhưng… Nàng nhìn sang hai bên, Hân mỹ nhân vừa rồi còn đứng bên cạnh nàng cùng với Lương tần, Huệ tần, giờ đã cách xa nàng rất nhiều.
Sơ Tửu Tửu: “?” Đầy dấu chấm hỏi trong đầu.
Tuy nhiên cũng không nghĩ nhiều, đứng xa một chút cũng tốt, nàng có thể yên tĩnh hơn.
Đám phi tần cố gắng tạo dáng quyến rũ nhất có thể, nhưng phần lớn đều tham vọng lớn nhưng thiếu can đảm, sợ hãi đến mức run rẩy không ngừng.
“Không cần câu nệ, trẫm đến thăm các nàng.” Giọng nói biếng nhác của Hàn Sở không thể khiến đám phi tần có chút nào thả lòng.
“Thần thiếp/Tần thiếp cảm tạ thánh ân của Hoàng thượng.”
Sơ Tửu Tửu nghe vậy không khỏi nghĩ: [Ngươi đáng sợ như vậy, làm sao có thể không câu nệ được chứ?]
Không ít phi tần nghe thấy tiếng lòng của nàng: “!!!” Ngươi còn đáng sợ hơn!!!
Mấy nàng ta nhanh chóng tạo ra một khoảng trống lớn cho nàng, trong khi đám phi tần khác thì gần như chen chúc vào một chỗ.
Đám phi tần không nghe thấy tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu thì ngơ ngác bị những người khác chen chúc thành một đám.
Lý công công bên cạnh Hàn Sở nghĩ rằng nàng đang chó cùng rứt giậu, muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của Hoàng thượng.
Đang lúc Sơ Tửu Tửu nghi hoặc không biết mấy nàng ta bị làm sao vậy, thì ngay giây sau, nàng bị Hoàng thượng “kéo ra” một mình.
“Nhu tần?” Giọng Hàn Sở lười biếng mang theo sát khí mơ hồ.
Sơ Tửu Tửu bị bất ngờ gọi ra, không dám chần chừ, lập tức bước ra, hành lễ: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
[Hắn gọi ta làm gì, chắc không phải… muốn g.i.ế.c ta chứ? Ta có làm gì đâu, trời ơi, đất hỡi! Ta quả thật còn oan hơn cả Đậu Nga…]
Nàng vừa sốt ruột đến phát khóc, nhưng bề ngoài lại cúi thấp mặt mày, trông có vẻ bình tĩnh đến lạ.
Không khí trong đình như ngưng lại vào khoảnh khắc này, khiến đám phi tần gần như nghẹt thở, bị giọng nói trầm thấp của nam nhân phá vỡ.
“Ngẩng đầu lên.” Âm thanh u ám của Hàn Sở vang bên tai của nàng.
Sơ Tửu Tửu theo phản xạ ngẩng đầu nhìn hắn, nam nhân mặc áo rồng màu vàng rực rỡ, mặt mày như tranh vẽ, dung mạo tuyệt đẹp, khí chất như tuyết liên trong núi sâu, cao quý không thể khinh nhờn.
Dung mạo tuyệt sắc của đại phản diện đập vào mắt nàng, nàng ngẩn người một lúc rồi vội vàng cúi mắt xuống, cả người đổ mồ hôi ướt đẫm.
[Xong đời rồi! Ta không cẩn thận nhìn hắn rồi! Dù hắn đẹp đến mức khiến người và thần phải căm phẫn, nhưng chắc chắn hắn sẽ g.i.ế.c ta! Chết rồi c.h.ế.t rồi! Sắp hết đời rồi.]
Hàn Sở: “…”
Lý công công khiếp sợ nhìn nàng không thôi, rõ ràng nàng không mở miệng, sao lại có tiếng nói của nàng?
“Có gì muốn nói không?” Hàn Sở lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng.
Sơ Tửu Tửu nghe thấy, cảm thấy như nghe bác sĩ nói muốn ăn gì thì ăn nấy, chẳng khác gì.
“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp không có gì để nói.”
Ánh mắt Hàn Sở sắc bén nhìn nàng, chỉ nghe thấy giọng nói của nàng vang lên, nhưng Nhu tần lại không mở miệng nói gì.
Mỗi bước mỗi xa
[Cá nướng của ta! Ít nhất hãy để ta ăn thêm một miếng cá nướng nữa…]
Đứng ở một bên, Lệ phi: “…” Đến lúc này rồi, vẫn còn nhớ đến việc ăn…
Sơ Tửu Tửu không quỳ xuống, mà đứng thẳng, nên có thể nhìn thấy ngón tay Hàn Sở như ngọc thạch nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, từng cái một, như bùa đòi mạng.
Ánh mắt của nam nhân nhìn về phía nàng, chỉ toàn băng giá và âm trầm.