Thủ vệ thấy ánh mắt Tôn chủ nhìn thẳng vào một chỗ, chấm bạc của ánh trăng hắt vào mắt hắn khiến người ta không thấy rõ cảm xúc bên trong, đêm lạnh lẽo thêm phần xa cách, càng hiện vẻ sâu không lường được.
Dù là kẻ ngu dốt không nhìn được sắc mặt người khác đi nữa, giờ phút này cũng nhìn ra được sự phẫn nộ trên nét mặt Tôn chủ bọn họ.
Hắn lau mồ hôi lạnh, gọi mấy huynh đệ rồi chạy như bay, mượn lực từ tường bước nhanh lên, lớn tiếng gọi: “Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp, đừng đánh nữa! Tôn chủ có việc mời hai người đến.”
Đoạt Kiêu cùng Kiếp Sát vừa nghe thấy, lập tức dừng tay.
Y phục trên người bọn họ đều rách bươm, mùi máu nồng nặc, có không ít vết thương lộ ra phần thịt, khuôn mặt còn chưa hoàn toàn thu liễm sự máu chiến, thở hổn hển mấy hơi, sau khi nhìn nhau liền vội vàng tới viện Ma Tôn, ngừng trước mặt Tạ Vi Ninh, quỳ một gối hành lễ: “Tôn chủ!”
Tạ Vi Ninh cười lạnh nói: “Đánh rất giỏi nhỉ?”
Đoạt Kiêu và Kiếp Sát đồng thời rùng mình, sau lưng lạnh lẽo, nhất thời có chút không hiểu câu hỏi này của Tôn chủ.
Tạ Vi Ninh thấy bộ dáng này của bọn họ liền biết trong lòng bọn họ căn bản không nhận ra tầm quan trọng của chuyện này.
Vì giấc ngủ về sau của mình mà nghĩ, nàng hạ quyết tâm muốn giải quyết vấn đề căn bản trong một lần.
Nàng tay hơi nâng lên ra hiệu, thủ vệ bên cạnh không biết thế nào đột nhiên lĩnh ngộ được ý của nàng, mang ghế dựa ra phía sau, sau đó nàng phất tay cho đối phương ra ngoài.
Trong viện chỉ còn chủ tớ ba người.
Tạ Vi Ninh dựa lưng ra sau, hai chân tùy ý thả lỏng, đặt tay lên hai bên tay vịn, hơi rũ mắt nhìn xuống: “Sao không nói chuyện.
Hửm? Đoạt Kiêu.”
Tiếng “hửm” này quả thực rất hoàn hảo.
Tạ Vi Ninh cũng sắp bị bản thân mình cảm động rồi.
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ gọi một tiếng, Đoạt Kiêu căng não, đáp ngay: “Có thuộc hạ!”
“Nói thử.”
“Đánh rất sướng nhỉ.”
Đoạt Kiêu muốn nói một câu rất sướng, nhưng lời vừa đến miệng, không ngờ lại bị không khí quỷ dị quanh mình áp xuống, muốn nói gì đó lại không biết nên nói cái gì.
Bộ dạng muốn nói lại thôi này rơi vào mắt Tạ Vi Ninh, nàng nhìn sang Kiếp Sát, kẻ phía sau giật mình, nhạy bén nhận ra Tôn chủ bọn họ hình như có vẻ không vui, lập tức cúi đầu nói: “Tôn chủ, thuộc hạ biết sai.”
Không chờ Tạ Vi Ninh mở miệng, Kiếp Sát liền nói ngay: “Hôm nay hai bọn ta nhất thời không chú ý, phá hư mấy căn nhiều hơn ngày thường.
Xin Tôn chủ cứ việc trách phạt! Sáng sớm ngày mai ta nhất định sẽ cho người sửa chữa, muộn nhất bảy ngày các vật hư hại sẽ sửa xong! Cũng sẽ nộp số linh thạch tương đương!”
“……”
Tạ Vi Ninh rất muốn lập tức chất vấn, chợt nhớ tới tính cách của Ma Tôn lại nhịn xuống, trầm giọng nói: “Xem ra các ngươi không hề nhận thức được mức độ nghiêm trọng.”
Kiếp Sát sửng sốt, nghe thấy Tôn chủ bọn họ hỏi: “Hôm nay lại tranh chấp chuyện gì?”
Hai người có chút do dự, sau khi Tạ Vi Ninh đảo mắt qua, lập tức nói ra vấn đề của đối phương.
Một kẻ nói đối phương tự ý đến Tiên giới, còn điều động nửa kho linh thạch, dẫn tới hiện tại Vô Niệm Thành phải phái không ít đội ngũ đi cướp linh thạch về, bằng không vận chuyển trong thành sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Việc này tuyệt đối không thể tiết lộ cho người trong thành biết, nếu không gian tế ẩn trong thành chắc chắn tung tin dao động lòng dân, Vô Niệm Thành mà Tôn chủ lập nên không thể bị phá hủy như thế.
Một kẻ nói mình không đến ba ngày sẽ mang tất cả linh thạch trở về, việc này là lỗi của hắn, tự nguyện nhận phạt với Tôn chủ.
Tuy nhiên việc này căn bản không nghiêm trọng như lời của đối phương, người ở Vô Niệm Thành bọn họ sẽ không bị lay động trong mấy ngày ngắn ngủi.
Hơn nữa dù thật sự có người tung tin đồn, cũng có thể bắt bọn ẩn nấp trong bóng tối rồi xử lý sạch sẽ hết.
Vậy mà đối phương hùng hổ doạ người, châm chọc hết lần này tới lần khác, chẳng nghe lọt tai lời của hắn chút nào, nhất thời tức giận nên đã đánh nhau.
Hai người nói nói, sau đó ngữ khí có chút không thể khắc chế, âm lượng càng cao, nhưng vì đứng trước mặt Tôn chủ nên vẫn áp xuống.
Từ nhỏ bọn họ đã theo sau Ma Tôn, dù mang thân phận cấp dưới, nhưng tình nghĩa với Ma Tôn người khác không thể so được, đôi lúc riêng tư không cần trang trọng, thỉnh thoảng còn chủ động quan tâm hỏi thăm, thái độ tùy ý tự tại hơn so với những người khác.
Ban đầu Tạ Vi Ninh chỉ tìm cớ hỏi bừa, nghe thấy câu sau liền cau chặt mày.
Kiếp Sát và Đoạt Kiêu hậu tri hậu giác phát hiện xung quanh an tĩnh, quan sát biểu cảm nho nhỏ của Tôn chủ, cúi đầu không dám nhiều lời.
“Đoạt Kiêu.”
Tạ Vi Ninh gọi.
“Việc này ngươi không đúng.”
“Không bẩm báo mà tự đến Tiên giới, là lỗi đầu tiên của ngươi.”
“Điều động một nửa kho linh thạch, là lỗi thứ hai.”
“Ngươi biết sai lại không để tâm, vẫn già mồm phản bác là lỗi thứ ba!”
Đoạt Kiêu thót tim, hé miệng muốn giải thích.
Tạ Vi Ninh quát: “Mang mấy nhóm người tự đến Tiên giới gây rối, ngươi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì sao? Ngươi biết Tiên giới có bao nhiêu Tiên Tôn, Tiên Quân không?”
Đoạt Kiêu: “Ta…”
“Ngươi vẫn chỉ là một Ma soái mà dám cả gan làm loạn thế này, ai cho ngươi lá gan đấy? Ngươi còn chẳng phải là Ma quân! Nếu Tiên giới thật sự bị ngươi chọc giận, nhất định sẽ diệt trừ ngươi.
Có Bất Ngự môn ở đó, phái ra một trăm, à không, hai mươi Tiên Tôn là có thể khiến ngươi và những kẻ đi cùng có đi mà không có về! Nếu Vô Niệm Thành tổn hại thảm trọng vì ngươi, ngươi gánh nổi trách nhiệm không?”
“Ngươi cảm thấy trước đó Tiên giới không dám chủ động xuất kích, ngấm ngầm chịu đựng, thật sự là vì bọn họ sợ Ma giới sao? Hay là sợ Ma soái ngươi đây?!”
Đoạt Kiêu nóng bừng mặt.
Rất muốn nói hai người bọn họ hiện tại đã có thể đánh thắng Ma quân, chỉ cách tấn chức một bước, nhưng lại…!không dám.
“Còn nữa, lời Kiếp Sát nói với ngươi sai chỗ nào? Kho bị tổn thất một nửa, hiện giờ có phải nơi nơi ở Vô Niệm Thành đều vận chuyển rất eo hẹp hay không? Mỗi người đều vì ngươi mà bận rộn chuyện vốn không nên bận, ngươi lại nói một cách nhẹ nhàng —— ba ngày là có thể mang linh thạch về, sao ngươi có thể bảo đảm ba ngày là có thể lấp đầy kho?!”
“Nếu người trong thành phát hiện dị thường, ngươi làm sao bảo đảm bọn họ sẽ không hoảng hốt sợ hãi? Nếu thật sự trùng hợp như thế, có người buộc phải rời đi, vậy Vô Niệm Thành này còn cần tồn tại không? Bản tôn thành lập Vô Niệm Thành là vì cái gì, là để người trong thành ở bên ngoài ngày ngày lo lắng vì một miếng ăn hay một miếng đệm sao?”
“Ngươi không chỉ không để tâm đ ến việc này, còn liên tục phản bác, không hề để tâm một chút nào!”
Đoạt Kiêu hổ thẹn không thôi.
Kiếp Sát nghe mà vui sướng, rồi lại nghe thấy một câu: “Kiếp Sát.
Ngươi cảm thấy mình không sai à?”
“Thuộc hạ…”
“Ngươi một lòng nghĩ cho Vô Niệm Thành, vậy đêm nay ngươi đang làm cái gì? Mười căn nhà tổn hại không phải của Vô Niệm Thành sao!”
“Ngươi và Đoạt Kiêu quen biết nhiều năm, cùng làm việc bên cạnh bản tôn nhiều năm, nếu chuyện nào nói không hợp liền chĩa đao kiếm vào nhau, cứ như thế mãi thì cho dù tình cảm giữa các ngươi sâu đậm cỡ nào, hai người còn có thể nói chuyện với nhau sao? Nếu lần sau Đoạt Kiêu lại làm ra chuyện gì, ngươi sẽ suy ngẫm ý đồ đằng sau của hắn hay là chẳng hỏi gì đã nhận định hắn sai lầm?”
Kiếp Sát trầm mặc.
Đúng thật là thế, đã rất lâu nàng không có thái độ tốt với Đoạt Kiêu.
“Đoạt Kiêu!”
Đoạt Kiêu giật thót: “Có thuộc hạ!”
“Các ngươi thân là Tả Hữu hộ pháp, lúc bất đồng ý kiến, gặp chuyện không ngồi xuống nói chuyện, trái lại ra tay đánh lộn, bất mãn với nhau.
Tả Hữu hộ pháp bên người bản tôn đều không thể tin tưởng lẫn nhau, ta thấy hộ pháp này cũng không cần thiết tồn tại.
Ngươi nói đúng hay không đúng đây?”
Đoạt Kiêu và Kiếp Sát chợt ngẩng đầu, nét mặt kinh ngạc, vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, đồng thanh gọi: “Tôn chủ ——!”
“Người ngoài đều biết hai người các ngươi không hợp nhau.
Vô Niệm Thành cũng không ai không biết, không ai không hiểu, tuy bọn họ không nói gì nhưng các ngươi có từng để ý vô số dân chúng dưới kia, có bao nhiêu kẻ không có tu vi bởi vì các ngươi mà ngày đêm mất ngủ? Còn phải lo lắng sợ hãi, sợ các ngươi nhất thời không chú ý tốc luôn nóc nhà của bọn họ!”
“Còn gian tế nấp trong bóng tối mà các ngươi nói cũng sẽ nhìn rõ, thấy các ngươi đánh nhau trên không, e là cũng muốn cười truyền tin ra ngoài.”
Tạ Vi Ninh lạnh lùng nói: “Thật là để người ta xem không biết bao nhiêu trò cười rồi!”
Đoạt Kiêu và Kiếp Sát cúi đầu, bàn tay chạm lên mặt đất lạnh lẽo, nội tâm kích động hổ thẹn sâu sắc, lúc này thực sự nhận lỗi, thành tâm nói: “Thuộc hạ biết sai.”
“Lui xuống nghĩ kỹ, tự đi lãnh phạt.”
“Chuyện hôm nay, sau này bản tôn không muốn thấy nữa!”.
“Vâng!”
Đoạt Kiêu và Kiếp Sát nhìn nhau sâu lắng, nhìn bóng dáng rời đi của Tôn chủ bọn họ, dường như trái tim đến gần hắn hơn vài phần một cách khó hiểu.
Tôn chủ trong quá khứ, chưa từng như thế, sau khi hắn cứu bọn họ, thấy bọn họ tranh luận lúc còn bé tựa hồ cũng chỉ nhìn một bên không hề nhiều lời.
Bọn họ vốn tưởng rằng tính tình Tôn chủ là thế, cũng là do sau khi bọn họ cãi xong sẽ bình tĩnh lại như thể chưa phát sinh chuyện gì, cũng không ảnh hưởng công việc, mới không quản nhiều.
Thì ra…!thì ra Tôn chủ bọn họ trước nay đều nhìn thấy! Còn áp chế chuyện của bọn họ nhiều năm như vậy, hiện giờ không nhìn nổi nữa mới hoàn toàn nói ra!
Trong lòng Tả hữu hộ pháp cực kỳ xúc động, dần nóng lên, lúc đứng lên đều thấy hốc mắt của đối phương hơi ươn ướt, lấp lánh dưới ánh trăng.
Sau này, bọn họ tuyệt đối sẽ không đánh nhau nữa.
Càng phải suy xét vì Tôn chủ và người của Vô Niệm Thành.
Tạ Vi Ninh trở về phòng, lau mồ hôi.
Nói nhiều như vậy khiến nàng căng thẳng muốn chết, sợ nói nhiều sai nhiều, vòng tới vòng lui để bọn họ không đánh nhau và bình tĩnh lại, còn không được OOC…!Kỳ thật cũng có chút đơ rồi, may mà không bị phát hiện, thật sự không dễ dàng.
Nàng tĩnh tọa hơn nửa canh giờ, bên ngoài không còn tiếng ồn ào, lúc này mới an tâm nằm xuống.
Ngày thứ hai sau khi Phong Thầm dậy rửa mặt, lúc đang định tính toán thời gian liên hệ Tạ Vi Ninh, liền nghe thấy tiếng thì thầm nói chuyện của thủ vệ và thị nữ bên ngoài, mới biết được chuyện đêm qua.
“Tôn chủ chúng ta còn có một mặt như vậy, ta cho rằng ngài ấy sẽ không quan tâm loại chuyện này chứ.”
“Không biết Tôn chủ nói gì với bọn họ mà sau khi Tả Hữu hộ pháp ra ngoài, ta thấy biểu cảm của bọn họ đều có chút không đúng, tựa hồ hốc mắt đã ướt, ta nhìn cũng có chút cảm động!”
Phong Thầm đen mặt: “…”
Hắn muốn nghiến răng nghiến lợi gọi cái tên có ba chữ kia mấy lần.
Thông Lục Nghi sáng lên, sau khi kết nối, Tạ Vi Ninh nhanh chóng nói một câu: “Sắp tới giờ Mão rồi, ta thu hút sự chú ý ở bên ngoài yểm hộ cho ngươi.
Ngươi mau tìm cơ hội đến Tàng Thư Các đi!”
Nói xong liền ngắt kết nối.
Ngón tay mịn màng của Phong Thầm dùng sức đến trắng bệch, mặt ngoài Thông Lục Nghi xuất hiện một vết nứt.
Ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến một trận huyên náo.
“Tôn chủ tới.”
Thuộc hạ nhỏ giọng thông báo xong, thẳng người đứng gác.
Liền thấy Tôn chủ bọn họ nhẹ nhàng chậm rãi bước tới, sau đó ngừng ở ngoài cửa lớn Tây viện, đứng bên cạnh bọn họ, nhìn phong cảnh phía xa, trên mặt không chút cảm xúc lại khiến người ta vô cớ cảm thấy tịch liêu.
Thế này là…?!.