Tạ Vi Ninh vốn tưởng rằng Ma Tôn tắm gội hẳn là cực kỳ sung sướng thỏa mãn, nào biết sau khi hộ vệ kia nghe nàng nói xong, liền nhanh nhẹn mời một người hầu đến đưa nàng rời đi.
Dọc đường đi đã gặp không ít ma tu và người hầu, thấy nàng đi ngang đều khom lưng hành lễ, nhưng Tạ Vi Ninh luôn cảm thấy có chút quạnh quẽ.
Cung điện lớn như vậy, đi cả một đường lại chẳng có vẻ náo nhiệt như lúc nàng ở trên thuyền mây trước đó.
An an tĩnh tĩnh, lúc sắc trời dần tối, hai bên đường còn thắp nến, trông tựa ma trơi.
Ma Tôn này cũng thật thích an tĩnh nha.
Tạ Vi Ninh cảm khái một tiếng, đã thấy người hầu dẫn đường đến trước một cánh cửa, sau khi đẩy cửa lớn, bên trong truyền ra một vài tiếng động.
Âm thanh lập tức sống động, lúc này mới có vẻ bình thường mấy phần.
Người hầu thu xếp xong tất cả trong phòng, chuẩn bị đồ mới các loại, rồi cung kính mời nàng vào.
Tạ Vi Ninh bước qua ngưỡng cửa, đập vào mắt đầu tiên là một gian phòng khá sáng sủa, sau khi vòng qua bình phong, các thứ như áo choàng ngoài, tiết y*, giày ủng cao sạch sẽ đều đang treo bên trong.
(Ji: *亵衣 – áo lót)
Gian phòng này cũng rất bí ẩn, bên trong còn có một cánh cửa, vừa đẩy ra liền cảm nhận được một luồng hơi nóng.
Tạ Vi Ninh chỉ liếc mắt một cái, trong lòng liền vui sướng.
Không ngờ là một bể tắm nước nóng!
Nàng vừa vào, người hầu trong phòng liền đứng thành hàng hành lễ với nàng, sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Chờ cánh cửa được đóng lại từ bên ngoài, Tạ Vi Ninh chớp mắt nhìn cửa lớn chằm chằm.
Trong gian phòng này……!lúc này chỉ còn lại một mình nàng.
Trái lại bớt chút công sức đuổi người, chỉ là cảm thấy có chút khác với “Ma Tôn” mà nàng biết trước đây.
Nàng xác thật không biết nhiều về vị Ma Tôn này lắm, chung quy lúc trước tổng cộng cũng chỉ đọc hai mươi chương, chỉ đọc qua mấy đoạn ngắn liên quan mà thôi.
Nhưng không phải vai phản diện hay ma đầu trong những truyện khác đều hàng đêm sênh ca, xa hoa đồi trụy sao?
Vị Ma Tôn này thật sự rất hiếm lạ.
Tạ Vi Ninh lắc đầu cảm thán, bốn bề vắng lặng, thật sự cảm thấy sảng khoái, nghênh ngang đi đến bên bể tắm cởi y phục ——
Lúc áo choàng rơi xuống, động tác liền chậm lại.
Tạ Vi Ninh muộn màng nhớ tới một số thứ đã cố tình xem nhẹ, mà giờ phút này suy cho cùng không thể xem nhẹ được nữa.
Nàng biết, thân thể này bị sét đánh cháy khét nhưng đã phục hồi dựa vào một số dược liệu và khả năng vốn có, sở dĩ nàng muốn tắm gội, đơn giản là muốn rửa sạch thân thể.
Nếu muốn rửa sạch sẽ, vậy cũng phải cởi…!sạch sẽ.
Tạ Vi Ninh cúi đầu nhìn, ngón tay đang cầm cổ tiết y, tình trạng muốn cởi mà không thể cởi.
Nét mặt Ma Tôn bắt đầu trở nên dữ tợn.
Tạ Vi Ninh đang do dự đấu tranh.
Lúc nàng có ý muốn bỏ cuộc, quyết định xoa mũi mặc tiết y vào ngâm mình, mới phát hiện phần trên và phần dưới tách biệt, lập tức vui vẻ, mặc niệm bốn chữ chân ngôn phi lễ chớ nhìn, nhắm mắt “xoẹt” một cái cởi s@ch áo trên.
Sau đó đi về trước một bước, lúc bước vào hồ, vừa hay khóe mắt nàng không khống chế được mà nhìn lướt qua, khiến nàng thấy hết cả!
Chỉ một ánh mắt này, nàng liền nâng cao giọng tấm tắc hai tiếng.
Tạ Vi Ninh đứng giữa hồ nước, nửa người dưới tiết khố bị ướt, ấm áp khoan khoái truyền lên dọc theo gan bàn chân.
Trong hơi nước nóng mơ hồ trước mắt, nàng nương theo sương khói lượn lờ, lặng lẽ chọc vào cơ ngực, chạm vào cơ bụng.
Khóe miệng Ma Tôn bất giác hiện lên một nụ cười khó tả.
Nháy mắt tiếp theo, Tạ Vi Ninh chợt nhận ra, lập tức thanh tỉnh, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Lúc này mới cúi đầu nhìn về nơi bắt mắt trên ngực kia, nơi đó có một đường màu đen dài cỡ một ngón tay.
Mảnh rồi dày, dày rồi lại mảnh, lúc nhìn tới tựa như một khe hở nứt ra.
Tạ Vi Ninh sờ một chút, nhưng không cảm thấy bất kỳ dấu vết rõ ràng nào, dường như thật sự chỉ là một thứ trang trí mà thôi.
Nàng nghiên cứu mãi không rõ, liền không xem xét nữa, ngồi xuống hồ nước, hưởng thụ bể nước nóng này, đôi tay dang rộng bên bờ hồ.
Vừa mở tay rộng ra, lại để nàng nhìn thấy một chỗ.
Trên cánh tay phải, ở bắp tay lại có một hoa văn, chỉ là hoa văn này tinh tế hơn vết đen trên ngực kia, cũng…!có chút quen mắt.
Tạ Vi Ninh nâng cánh tay đến trước mắt xem, nhìn kỹ một chút, tổng thể hoa văn dạng tròn này như một con phượng hoàng đang cuộn mình lại.
Nàng cảm thấy rất quen mắt, đại khái hẳn là hình phượng hoàng này quá mức rõ ràng.
…!Ma Tôn này, ở giữa một cái còn chưa đủ, bên phải còn có thêm một cái.
Thật là hoa hòe lòe loẹt.
Tạ Vi Ninh không để tâm đ ến mấy thứ này, bắt đầu thoải mái ngâm mình.
Chỉ là ngâm mình, ống quần bồng bềnh dưới nước này, cũng rất khó khiến người ta bỏ qua một thứ gì đó.
Tạ Vi Ninh thầm nghĩ, nàng không thể quá suồng sã, đây dù sao cũng là thân thể của Ma Tôn!
Nói chung, nước này quá nóng, hơi nóng khắp nơi khiến mặt nàng cũng nóng lên mấy phần.
Nhưng nàng chưa yên tâm ngâm mình bao lâu, một giọng nói uy lực mạnh mẽ thông báo bên ngoài: “Tôn chủ! Có tin tức báo cáo!”
Tạ Vi Ninh yên tĩnh tựa mình bên hồ, nhắm mắt nói: “Nói.”
Hiện tại nàng đã nắm được phong thái của Ma Tôn.
Người ngoài cửa lập tức nói: “Có tin tức truyền đến, Nữ nhi Tiên Đế muốn đến Ma giới, hiện đã có được thủ lệnh thông qua Bất Ngự Môn…”
Hắn đang định nói tiếp, có cần bọn họ nhân lúc này bắt người kia hay không, cửa lớn trước mắt bỗng nhiên đẩy ra từ bên trong, phát ra tiếng cách.
Ma Tôn hơi nóng phủ toàn thân, tóc hai bên còn hơi ướt, tiết y còn chưa mặc xong, chỉ khoác áo ngoài mà ra, đôi mắt sắc bén đang nhìn hắn chằm chằm.
Hai chân người nọ lập tức mềm nhũn, đang định xin tha thuộc hạ làm việc không tốt, liền nghe người trước mặt lạnh giọng nói: “Ngươi nói cái gì?!”
Hắn chỉ đành căng da đầu thuật lại: “Đế Nữ muốn đến Ma giới…”
“Ta, nàng ta muốn tới Ma giới?!” Ma Tôn tiến lên một bước nhấc hắn từ trên mặt đất lên.
Mọi người bên cạnh thấy cảnh này liền cảm thấy thương xót, vị huynh đệ này, thật sự xúi quẩy, thật đáng thương.
Tôn chủ bọn họ mới vừa bị thiên lôi cấp tím đánh ngất bởi Đế Nữ kia, lúc này nghe tin không thể không tức giận.
“Vâng, đúng vậy…”
Ánh mắt Tạ Vi Ninh sáng lên, thuận tay buông hắn ra.
Thầm tự hỏi sao người trong Ma giới này động một tí là quỳ.
Sau đó mới bắt đầu suy nghĩ sự huyền bí trong lời này.
Nữ nhi Tiên Đế, cũng chính là Ma Tôn muốn tới Ma giới, đây đương nhiên rất bình thường, nhưng hiện tại nghe điều này lại cảm thấy có chút lộ liễu, tin tức này sao truyền đến đây nhanh như vậy?
Nàng biết đối phương là Ma Tôn một giới, từ trước đến nay sẽ không làm chuyện vô ích, chắc chắn không như nàng.
Cho nên, hắn có dụng ý gì sao?
Tạ Vi Ninh suy nghĩ một vòng, chỉ cảm thấy thanh thế của đối phương to lớn thế này có vẻ như đang nhắc nhở nàng phải làm gì đó.
Không hiểu.
Nhưng nàng biết, hai người bọn họ càng sớm gặp mặt càng tốt, như vậy hai bên mới có thể giao lưu! Vì thế nói với người thông báo kia: “Ngươi, phái người đến đón Nữ nhi Tiên Đế về đây.”
“Vâng vâng vâng…!Hả?”
Người nọ đáp rất nhanh, nói được nửa câu lại há miệng hả một tiếng.
Ý trong lời này, sao hắn chẳng hiểu gì sất nhỉ?
Ngay sau đó Tạ Vi Ninh sửa lời: “Không.
Là nghênh đón trở về.”
Nàng gắt gao nhìn hắn nói: “Nghe hiểu chưa? Phải nghênh đón.”
Huynh đệ nghênh đón thật tốt nhé, đây chính là bảo toàn mạng sống cho các ngươi đấy.
Nếu khiến lão đại của các ngươi không thoải mái nửa điểm, nàng không biết đối phương có ghi thù hay không.
Cố tình nhấn mạnh, mọi người ở đây đều nghe rất rõ ràng, lại càng khó mà tin được.
Kẻ báo tin ngơ ngác hỏi: “Tôn chủ, ngài nói gì? Nghênh, nghênh đón…”
“Nghênh đón Đế Nữ.”
Ngữ khí Tạ Vi Ninh thâm trầm: “Còn cần Bản tôn lặp lại lần nữa?”
“Không! Thuộc hạ hiểu rồi!” Người nọ đáp nhanh, “Thuộc hạ đi làm ngay!”
Hắn nói xong xoay người tăng tốc, lập tức chạy đi.
Mọi người bên cạnh nghe mà sốc không nói nên lời, gương mặt lại không lộ chút nào, ai cũng đứng thẳng ở vị trí của mình, không dám buông lỏng.
Chỉ thấy sắc mặt Ma Tôn bình đạm, như thể chẳng có gì cả, khép cửa lại trở về tắm rửa.
Chờ sau khi cửa lớn đóng lại, mọi người mới thở ra một hơi thật dài.
Hơn mấy chục người đồng thời thở ra, tiếng vang đó có thể nói khá là rõ ràng.
Mọi người dừng lại, lúc ngẩng đầu, nhìn thấy sự hoảng hốt trong mắt đối phương, trên mặt cũng thoáng hiện lên một vẻ phức tạp.
Tạ Vi Ninh ra mệnh lệnh, lại không biết trong lòng người báo tin kia đang kinh sợ vạn phần.
Chạy như bay đến một nơi, sau khi vội vàng thông báo với người ngoài cửa một tiếng, được phép tiến vào phòng.
Kiếp Sát thấy dáng vẻ hắn tiến vào, khuôn mặt có chút bất mãn, lúc đang định khiển trách, người kia cuống quít nói: “Hữu hộ pháp! Chuyện lớn!”
Người nọ nuốt nước miếng nói: “Bọn ta nhận được tin tức, Đế Nữ muốn tới Ma giới…”
Kiếp Sát lạnh lùng nói: “Thì sao? Việc này cũng khiến ngươi hoảng loạn như vậy à? Nàng ta tới rất đúng lúc, trực tiếp giết là được!”
“Không phải! Sau khi ta thông báo việc này cho Tôn chủ.
Tôn chủ, Tôn chủ nói, nói muốn bọn ta phải nghênh đón nàng ta trở về thật tốt! Nghênh đón về Ma giới đấy!!”
Kiếp Sát kinh ngạc nói: “Cái gì?”
“Là thật! Việc này, lúc ấy có hơn mấy chục người ở đó đều có thể làm chứng!”
Kiếp Sát khiếp sợ không thể hiểu được, nhưng không thể hiểu cũng không có nghĩa là nàng sẽ không làm, chỉ nhíu chặt mày nói: “Vậy…!thì sao? Nếu Tôn chủ nói như vậy, tất nhiên có lý lẽ của người!”
Tuy rằng ai cũng cảm thấy việc này thực sự vô lý!
“Trọng điểm ở đấy!” Người nọ nôn nóng nói, “Sau khi Tả hộ pháp xử lý xong Ma tu náo loạn ngoài thành chúng ta buổi sáng, không trở về mà lập tức dẫn vài đội đến ngoài Bất Ngự Môn gần với Ma giới nhất! Nói là muốn canh giữ ở ngoài Bất Ngự Môn, chặn người của bọn họ không thể ra ngoài, ra một người thì giết một người, hơn nữa còn muốn lấy đầu Đế Nữ kia để trút giận cho Tôn chủ!”
“Cái gì?!” Kiếp Sát lập tức đứng dậy, quát, “Chuyện từ khi nào? Hắn ra ngoài từ lúc nào? Sao không ai thông báo cho ta!”
“Có, có lẽ là đi từ trưa.”
“Sao có thể đến nhanh như vậy? Hiện tại đã đến rồi à?!”
“Dùng, dùng thuyền mây để gấp rút lên đường.”
“Nửa ngày đã chạy tới Bất Ngự Môn, hắn ta tiêu hết bao nhiêu linh thạch rồi?! Chẳng lẽ muốn dọn trống cả kho hay sao!”
Kiếp Sát vỗ lên bàn, tức giận nói: “Vì sao các ngươi lại không báo!”
“Tả hộ pháp nói, việc này sẽ tạo kinh hỉ cho Tôn chủ, giúp người giải quyết…”
Kiếp Sát: “Kinh hỉ con mẹ hắn đấy!”
Chiếc bàn lập tức gãy ngang.
Người phía dưới hận không thể chôn vùi bản thân lại.
“Ngươi còn ở đây làm gì? Nếu đã biết, còn không đi báo với hắn! Thông Lục Nghi dùng để chơi à?!”
Người nọ yếu ớt nói: “Tả, Tả hộ pháp không mang theo Thông Lục Nghi, thuộc hạ mới không biết nên làm thế nào…”
“Bùm!”
Ma khí quanh thân Kiếp Sát bùng lên, mái tóc dựng thẳng, hai mắt biến đỏ: “Đoạt Kiêu ——! Ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi!”
Thuộc hạ thấy thế, vội vàng khuyên nàng, nhưng vẫn khó hiểu nói: “Hữu hộ pháp, việc này chắc không cần phải nghiêm trọng…!như thế nhỉ? Đế Nữ muốn tới Ma giới, nhất định có rất nhiều người hộ tống, Tả hộ pháp chắc…!chắc cũng sẽ không suôn sẻ đắc thủ, nhiều…!nhiều lắm chỉ là bị thương một chút.
Chờ người của chúng ta chạy đến báo, chắc vẫn kịp đưa Đế Nữ còn sống trở về.”
Ánh mắt Kiếp Sát như thanh kiếm bay về phía hắn: “Tôn chủ nói phải nghênh tiếp trở về thật tốt, ngươi hiểu nghĩa là gì không?”
“Nhưng mà, cho dù Đế Nữ kia bị thương một chút thì sao chứ, Tả hộ pháp nói thế nào cũng là ——”
“Ngu xuẩn.”
Kiếp Sát cười lạnh một tiếng.
Người nọ nhìn nàng đầy khó hiểu.
Ban đầu nàng cũng không thể tin được, nhưng trong lúc nói chuyện, trong đầu đột nhiên lóe lên ánh sáng rồi ngộ ra.
Thân là hộ pháp bên cạnh Ma Tôn, mọi chuyện nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, nghĩ tới hàm ý đằng sau, vì Tôn chủ phân ưu.
Có một số việc thậm chí Tôn chủ vẫn chưa phân phó vào lúc này, bọn họ cũng nên phán đoán Tôn chủ muốn điều gì từ một chuyện hoặc một lời nói trước đó của Tôn chủ.
Nghênh đón Đế Nữ trở về thật tốt còn có thể có chuyện gì?
Giữa nam nữ không chỉ có chút chuyện này!
Nghĩ kỹ lại, lúc đầu chỉ nhìn thoáng qua, lại nhớ kỹ dung nhan xinh đẹp của Đế Nữ kia.
Lúc xuất trận đến cả nàng cũng kinh diễm trong chớp mắt, chúng Ma tu phía sau còn thầm kinh hô, khẽ nói giết nữ tử này thật sự rất đáng tiếc.
Ma Tôn của bọn họ và Đế Nữ lại cùng trải qua thiên lôi cấp tím, nói không chừng trước khi thiên lôi giáng xuống, kinh hồng nhất miết*, Tôn chủ liền đặt người này vào tim, lòng sinh thương tiếc.
(Ji: *惊鸿一瞥 – cái nhìn thoáng qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc)
Chỉ là việc này, Tôn chủ vẫn chưa nói rõ, nàng cũng không thể nói ra trước.
Tôn chủ bọn họ là người vạn năm không gần nữ sắc, thậm chí cả người hầu cũng rất ít, lúc trị thương cũng ghét bị người khác chạm vào.
Có lẽ người khác không biết, nhưng nàng và Đoạt Kiêu biết rất rõ, Tôn chủ chán ghét Tiên giới đến thế nào, chưa từng nương tay người nào ở Tiên giới.
Một người như vậy lại đưa ra yêu cầu thế này —— trừ nguyên nhân này, còn có thể là gì chứ? Nói không chừng, Tôn chủ bọn họ cũng chưa phát hiện chút suy nghĩ này trong lòng.
Kiếp Sát tự giác suy nghĩ vì Tôn chủ, bình tĩnh lại, trầm mặt nói: “Gọi người lái thuyền mây, nhanh đến Bất Ngự Môn, bất kể tiêu phí bao nhiêu linh thạch cũng phải ngăn bọn Đoạt Kiêu lại! Phải nghênh đón Đế Nữ kia còn nguyên vẹn trở về cho ta!”
Cùng một bầu trời, dưới mái hiên khác nhau.
Tạ Vi Ninh và Phong Thầm đồng thời hắt xì một cái..