Chương 7: Sao Nàng Ta Biết

Vị trí mà Phong Thầm ngồi, là một quán trà bên cạnh cổng Lạc Vân Thành, cách đám Ma tu ngoài Bất Ngự Môn không đến mười trượng.
Hắn nhàn nhã uống trà, Ma tu ngoài Bất Ngự Môn nhìn vô cùng rõ ràng, lập tức bắt đầu kêu gào ngoài cửa, bắt buộc gọi người ra cho bằng được.
Nhưng bọn họ khiêu khích thế nào, người bên trong lại như không thấy, tựa như căn bản không nghe thấy, thần sắc bất biến, còn không ngoảnh đầu lại một chút.
Hộ Thiên Vệ phụ trách canh giữ nhìn một lúc, thấy Đế nữ của bọn họ không có ý ra khỏi thành, thoáng an tâm một chút, hiện tại ra ngoài không thể so với vừa rồi, không ít Ma tu bên ngoài bị thái độ kiêu ngạo của nàng chọc giận, lúc này đi ra ngoài có thể thật sự không cho nàng thời gian để phản ứng đâu.
Ánh mắt bọn họ liếc qua, nhìn về phía người ngã xuống vũng máu bên ngoài Bất Ngự Môn, chậc chậc hai tiếng thể hiện sự cảm thán.
Đế nữ này, trải qua một trận bị thương nặng trở về, tựa hồ tính tình ác hơn một chút so với trước kia.
Bọn họ nhớ Đế nữ trước kia luôn không thích hoặc đúng hơn là không biết sử dụng thủ đoạn công kích nào.

Thân là Đế nữ lại không để tâm đ ến tu luyện và tập pháp thuật, đến nay còn chưa thể gánh vác được chức trách của Đế nữ, chia sẻ vất vả với Tiên Đế, cũng chưa từng suy xét về việc bảo vệ Tiên giới hay Ngũ giới.
Tác phong hành sự thì kiêu ngạo vô lý, không vui liền ức hiếp hạ nhân là chuyện thường thấy, ngay cả đám tiên nhân tiên vật cấp Tiên quân trở lên trong Tiên Vân Phù Cư nàng cũng có thể cà khịa mấy phần, đồ vật mà Tiên Đế Tiên Hậu chuẩn bị trên người nàng không thể không đổi thành pháp bảo phòng ngự.
Ngoài mặt, bọn họ không thể không cung kính với nàng vì Tiên Đế và vị trí Đế nữ, nhưng trong lòng từ trước đến nay đều không thần phục nàng, càng không nói tới chuyện thích.
Mà hiện giờ, lúc một người kiêu ngạo như nàng đối xử với người ngoài…
Hộ Thiên Vệ không thể không thừa nhận, trông dáng vẻ dậm chân của đám Ma tu kia trong lòng vẫn có chút sảng khoái.
Ma tu ngoài Bất Ngự Môn được chia làm hai nhóm.
Một nhóm là những kẻ Đoạt Kiêu tiêu tiền thuê tới để giữ thể diện, những Ma tu kia cũng nương cơ hội này muốn tới Tiên giới mặc sức bắt người, đoạt vài bảo vật, thuận tiện giết vài người cho thỏa; một nhóm khác là người của bọn Đoạt Kiêu.
Sau khi thấy Đế nữ xoay người thản nhiên ngồi xuống, Đoạt Kiêu tách ra khỏi đám Ma tu kêu gào trước mặt, bản thân an tĩnh lại, cau mày không biết suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, hắn nhìn Ma tu chết dưới đất, thật sự gọi một người tới xử lý sạch sẽ.
Một là, nếu cứ đặt ở đây, ngửi thấy mùi máu tươi sẽ dễ k1ch thích d*c vọng giết chóc của bọn họ, tay cũng sẽ ngứa ngáy.

Hai là, đặt ở đây mặc kệ thật sự rất khó coi, không thấy mấy kẻ đi lại bên trong Tiên giới đều ngó tới vài lần, thỉnh thoảng còn cúi đầu nhỏ giọng nói mấy câu, trái lại có vẻ như bọn họ đang ở trong thế yếu.
Có lẽ thấy hắn đứng ở kia không lên tiếng, mấy Ma tu theo hắn tới, cũng chính là đám người trong Vô Niệm Thành mà Phong Thầm lập nên cũng an tĩnh theo.
Hai đội ngũ Ma tu phân chia rất rõ ràng, một Ma tu ở một bên thấy thế bèn nói: “Tả hộ pháp, Đế nữ kiểu này hình như thật sự định ngồi bên trong không ra, có lẽ cố ý ngồi ở đó làm chúng ta bó tay nhìn nàng ta.”
Đoạt Kiêu có làn da màu đồng, dáng người cơ bắp khiến dáng vẻ hắn có mấy phần đôn hậu, dù cho đường nét sâu sắc cũng không cứu được khí chất của hắn, nhưng cách hắn giết người không chớp mắt hoàn toàn trái ngược với khí chất của hắn.
Lúc này hắn bình tĩnh suy xét, dáng vẻ trầm mặt cũng khiến người khác không dám quấy rầy hắn.
Hắn nâng tay, gọi một thuộc hạ của mình tới.
Đoạt Kiêu ngẫm một lát rồi nói: “Ngươi nói thử…!người Tiên giới biết ta tên gì không?”
Thuộc hạ: “Hả?”
Hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, thật sự có chút không chắc chắn.
“Chắc là không biết.” Thuộc hạ nói, “Lúc chúng ta hành động, hoặc là kẻ rơi vào tay chúng ta không còn thở trở về, hoặc là kẻ may mắn chạy thoát trở về, chúng ta chưa bao giờ nói phải tự báo danh.”
Trong ấn tượng của hắn có lẽ cũng không có.
Đoạt Kiêu: “Ta nhớ có một lần ngươi ở khách đi3m, chỉ vào ta cách đó mấy bàn nói với một tiểu tiên không có mắt Ngươi có biết đây là Tả hộ pháp của Vô Niệm Thành không, còn dám láo xược ở đây à!, rồi lại để người ta đi bởi vì xinh đẹp.”
Hôm ấy bọn họ tìm khách đi3m nghỉ tạm vào đêm, bản thân thì mệt mỏi lười động thủ, nên thả người đi.
“Ấy…” Thuộc hạ nhớ ra, lập tức sợ hãi nói, “Phải, đúng vậy, nhưng thuộc hạ cũng chỉ nói người là Tả hộ pháp!”
Đúng thật là thế.
Nghĩ kỹ lại, tổng cộng cũng chỉ có một hai lần nhắc đến Tả hộ pháp, thời điểm khác ai đánh nhau còn cần báo tên trước chứ?
Vẻ mặt Đoạt Kiêu dần bất thường: “Vậy từ đâu mà nàng ta biết ta tên gì?”
Còn gọi thuần thục đến thế nữa.
Thuộc hạ: “Hừm, có lẽ trước đó nàng đã cử người tới Ma giới tìm hiểu tin tức?”
Ánh mắt Đoạt Kiêu cứng lại, quay đầu nhìn về phía hắn nói: “Vậy sao nàng ta lại biết, người vừa rồi không phải là người của Vô Niệm Thành chúng ta.”
Còn nói chắc chắn đến vậy!

Cho dù là trước đó đã tìm hiểu tin tức biết được thân phận của bọn họ, cũng không thể nhớ hết hàng ngàn hàng vạn người trong thành.
Đương nhiên, trong Ma giới phàm là người chọn vào thành, đều sẽ có một lệnh bài chứng tỏ là người trong thành.
Bằng không, người trong mỗi một thành trì, sẽ không phân rõ ai là người của mình, phải xem lệnh bài để xác nhận.
Nhưng hôm nay bọn họ cố ý tới gây chuyện thế này, đều không đeo lệnh bài thân phận trên người!
Thuộc hạ không thể đáp.
Phân tích từng chuyện một, tựa hồ lý do không có khả năng nhất ngược lại trở thành có khả năng nhất.
—— chẳng lẽ thật sự là Tôn chủ của bọn họ nói sao?!
Dù là thế, một Đế nữ như nàng sao có thể phân rõ hai nhóm người bọn họ mà không có người khác phụ trợ vậy chứ, quả thực khó mà tưởng tượng.
“Ngươi nói.” Đoạt Kiêu nhăn mặt hỏi, “Rốt cuộc Tôn chủ tiếp xúc với Đế nữ này lúc nào thế?”
Cũng không thể là ngày bị sét đánh mà bọn họ còn nói đến mấy chuyện này.
Vậy chỉ có thể là bọn họ đã tiếp xúc trước ngày giao chiến, còn nói chuyện của Vô Niệm Thành vô cùng chi tiết, còn nói ra tên của hắn nữa!
Hắn là Tả hộ pháp đi theo bên cạnh Tôn chủ mọi lúc mọi nơi như vậy cũng không biết việc này, thực sự khiến người ta đau lòng mà.
Thuộc hạ kinh ngạc nói: “Tả hộ pháp, người thật sự tin lời của Đế nữ kia à?!”
Việc này nghĩ thế nào cũng không ra mà!
Đoạt Kiêu: “Tin…!cũng không thể tin hoàn toàn.”
Việc này thật sự khó tin, dù thế nào cũng rất khó thuyết phục bản thân, lại luôn cảm thấy có mấy phần đúng.
“Có lẽ, Đế nữ kia còn có thủ đoạn nào khác để có được tin tức.”
Là một thủ đoạn ẩn giấu rất lâu, đến cả Tiên giới cũng không biết.
Đế nữ này thật sự không giống như tin tức mà bọn họ tra xét chút nào, tâm tư nàng rất thâm sâu!
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc bọn họ chạy tới ngoài Bất Ngự Môn, cũng đã hơi muộn rồi, vốn muốn nhân lúc nhàn hạ quậy một hai canh giờ khiến đám người Tiên giới căng thẳng sợ hãi là được, hiện giờ lại là…!không thể cứ như vậy trực tiếp trở về.
“Chờ đã!” Đoạt Kiêu nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu bên trong, cắn răng nói, “Nàng ta đã ngồi trong đó, vậy chúng ta chờ ở bên ngoài, xem nàng ta muốn ngồi đến lúc nào!”
“Nhớ kỹ, nếu nàng ta ra ngoài thì bắt sống, nếu nàng trở về…!vậy lần sau bàn tiếp! Trở về bẩm báo với Tôn chủ việc này là được.”
“Vâng!”
Cách một Bất Ngự Môn, mấy đội Ma tu và người bên trong đã bắt đầu dây dưa.
Thời gian qua đi, đến cả Ma tu tốn tiền thuê tới cũng lười kêu gào.
“Người bên trong Lạc Vân Thành đều như chim cút, thật sự nhàm chán.

Còn tưởng lần này có thể nhân cơ hội để giết thật thống khoái.”
Đám người này không muốn lãng phí thời gian nên đều bỏ đi, chỉ một lát đã đi hết một nửa Ma tu.
Quán trà treo đèn lồ ng, chiếu sáng con phố mấy trượng xung quanh.
Tuy ban đêm Tiên giới không quy định lúc nào phải đóng cửa hàng, lúc nào phải tắt đèn như Nhân giới, nhưng đã qua giờ Tý, người đi trên đường cũng ít đi rất nhiều.
Phù Ngạn rót chén trà nhỏ cho mười Hộ Thiên Vệ, sau đó với sự ngầm đồng ý của Phong Thầm, mời bọn họ ngồi ở quán trà nghỉ ngơi một lát.
Dù hiện tại bọn họ không phải là xác phàm, đứng quá lâu vẫn sẽ có chút khó chịu.
“Điện hạ, người tính khi nào trở về?” Phù Ngạn thấp giọng hỏi, “Tiên phủ đã cho người tạm thời dọn dẹp một viện tử mới.”
Phong Thầm: “Không vội.”
Dứt lời liền không có câu thứ hai.
Mấy người chỉ đành tiếp tục chờ theo nàng.
Lần này, chờ tới hẳn giờ Sửu.
Hộ Thiên Vệ giữ thành đã đổi một nhóm người, lúc tới có lẽ nhóm người kia đã nghe nói gì đó, dùng một ánh mắt ngạc nhiên nhìn thoáng qua bọn họ.
Điện hạ thật sự như thần thánh vậy, ngồi lâu như thế, chẳng ai biết nàng muốn làm gì.

Sau giờ Sửu, Phong Thầm hờ hững đứng dậy, phủi ống tay áo.
Cuối cùng hắn cũng cử động, mười Hộ Thiên Vệ và Phù Ngạn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đây là muốn đi về nhỉ.
“Đi thôi.”
Mọi người liền đi theo nàng, vừa bước đi liền sửng sốt.
“Điện hạ, hướng này không đúng.”
Không ai đáp lại bọn họ.
Hộ Thiên Vệ nhìn nhau, thấy Phù Ngạn cũng theo sau, chỉ đành nhanh chân đuổi theo.
Ngay sau đó, Phong Thầm bước một chân ra khỏi Bất Ngự Môn.
Hộ Thiên Vệ giữ thành kinh hoảng.
Chúng Ma tu lập tức trố mắt, sau khi phản ứng lại, chợt đứng lên: “Ngươi ——”
“Thả thuyền mây.”
Tầm mắt Phong Thầm dừng trên người Đoạt Kiêu: “Về Vô Niệm Thành.”
Một câu này trực tiếp chặt đứt tất cả suy nghĩ của chúng Ma tu.
Sao giọng điệu này lại thản nhiên như đang nói muốn về nhà vậy?!
Đoạt Kiêu nhìn nét mặt lạnh lùng của Đế nữ, khóe miệng dường như mang chút uy nghiêm, cảm giác sâu sắc được một sự kỳ dị.
Tay hắn thế mà lại không nghe sai bảo, đầu cũng không thèm xoay lại, hắn đã ném thuyền mây từ trong túi Càn Khôn ra!
Hộ Thiên Vệ kinh hãi, quên cả kính ngữ: “Điện hạ, người có biết mình đang nói gì không!”
Trong ánh mắt khiếp sợ của hai bên Tiên Ma, Phong Thầm đã bước lên thuyền mây.
Dưới ánh trăng, vạt áo “nàng” bị gió lạnh thổi bay thành một vòng cung, cao cao tại thượng mà nhìn xuống, ánh mắt hờ hững và cái nhíu mày không kiên nhẫn, hung hăng đập vào trái tim mỗi người, khiến người ta bất giác mềm nhũn đầu gối.
Đoạt Kiêu cảm thấy mình có chút ảo giác rồi.
Dáng vẻ này thật sự có chút giống với Tôn chủ bọn họ.
Bước lên thuyền mây của bọn họ, đến Ma giới, sao nàng ta lại thản nhiên như vậy? Như thể chắc chắn bọn họ sẽ không dám ra tay.
Đoạt Kiêu thật đúng là đã do dự một chút, rồi phất tay nói: “Đi!”
Chúng Ma tu ngơ ngác nhìn nhau, rồi sau đó không nói tiếng nào mà đi lên thuyền mây.
Cảnh tượng này thoáng nhìn qua thật sự rất kỳ dị, tựa như Đế nữ là thủ lĩnh của bọn họ vậy.
Hộ Thiên Vệ nói thầm trong lòng, thấy thế lập tức bước lên thuyền mây che chắn xung quanh Phong Thầm, Phù Ngạn cũng chỉ đành xách váy theo sau.
Thuyền mây lập tức khởi động, trong cái nhìn kinh ngạc của đám Hộ Thiên Vệ Lạc Vân Thành, Đế nữ ngồi lên thuyền mây Ma Giới đi mất.
Việc này…!việc này vẫn nên bẩm báo Tiên Đế!
Nhưng hai ngày nay Tiên Đế Tiên Hậu còn đang bế quan ở Quan Thế đài chưa ra, không ai có thể gặp được bọn họ, đến cả Đế nữ cũng không được quấy rầy.

Vậy thế nào cho phải đây.

Tuy nói bọn Đoạt Kiêu cho Đế nữ lên thuyền mây, cũng không trói từng người bọn họ hay bắt lại, nhưng cũng không cho phép bọn họ tiến vào tầng một hay tầng hai, chỉ để bọn họ ở ngoài sàn thuyền mây hóng gió lạnh.
“Tả hộ pháp, vậy…!mấy tên Hộ Thiên Vệ và thị nữ kia làm sao đây?”
Đoạt Kiêu xoa mi tâm nói: “Mặc kệ, thả đi, trở về Vô Niệm Thành nói sau.”
Đến lúc đó đã có Tôn chủ của bọn họ định đoạt.
Thuộc hạ: “Vậy chúng ta…!thật sự để bọn họ ở bên ngoài sao?”

Hắn hỏi như thế, tất nhiên là có lo lắng.
Không phải lo lắng đám người Đế nữ sẽ nhân lúc này chạy thoát hoặc làm gì đó, suy cho cùng trên thuyền mây này đều là Ma tu, nàng ta có thể làm được gì chứ?
Mà là lo lắng Đế nữ kia sẽ bị thương.
Lần này bọn họ không báo cáo mà tự mình rời khỏi Vô Niệm Thành, bản thân cũng chỉ nghĩ nhân lúc Tôn chủ nhiều ngày vẫn chưa ra mệnh lệnh mà đi một chuyến, trước buổi tối sẽ trở về, sáng hôm sau về tới là được, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Bây giờ thời gian trở về muộn hơn nhiều so với bọn họ dự tính, chạy về tất nhiên phải mở hết tốc lực, cũng may vì để phòng ngừa bất trắc mà đem theo gần một nửa linh thạch trữ trong kho.
Phẩm cấp của thuyền mây cũng khác biệt.
Chiếc thuyền này của bọn họ tất nhiên là tuyệt phẩm, dồn hết linh thạch vào, với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, gió trên trời và yêu thú…!nghiễm nhiên cũng thành vũ khí giết người sắc bén, thậm chí còn đáng sợ hơn cả pháp thuật và đao kiếm thông thường, có thể biến con người vỡ vụn gần như trong chớp mắt.
“Xem bọn họ có thủ đoạn gì.”
Đoạt Kiêu nói: “Mười Hộ Thiên Vệ, cũng không đến mức không bảo vệ được một Đế nữ.”
Bọn họ cũng khó có khi an tĩnh ở cùng người Tiên giới như vậy, trước đây từng nghe lời đồn đãi về Đế nữ này, một cảnh giới Huyền Tiên, còn kém hơn tất cả Ma tu trong đội của bọn họ, tất nhiên sẽ không ai để ý.
Vừa dứt lời, liền thấy Đế nữ bên dưới không biết sử dụng pháp bảo gì, thân thể hơi động một chút, trước mặt chợt xuất hiện một tấm vải…!thật lớn? Cũng không giống vải lắm.
Chỉ là thứ đồ kia bề ngoài trông hoàn toàn là màu trắng bình thường, cũng không thể hiện trận pháp nào trước mắt, lại trực tiếp phòng ngự trước mặt mười hai người bọn họ.
Không ngờ một Đế nữ Huyền Tiên bảo vệ Hộ Thiên Vệ và thị nữ kia?!
Khoan nói đến sự kinh ngạc trên mặt bọn họ, đám Hộ Thiên Vệ phía dưới cũng giật mình, thậm chí cảm thấy có chút xấu hổ, hai má nóng lên nói: “Điện hạ, người…”
Bọn họ cũng không biết đây là vật gì, trước kia cũng chưa bao giờ thấy Đế nữ dùng, càng không nhìn ra là thứ gì.
“Người thu về đi, mười người bọn ta hợp lực hoàn toàn có thể dựng lên một cái chắn bảo vệ được.”
Phong Thầm nhìn Phù Ngạn, giọng nói bình ổn: “Có mang theo giường không?”
Phù Ngạn lập tức lấy ra từ trong túi Càn Khôn đặt phía sau “nàng”, còn để thêm một chiếc chăn dày.
Mọi người thấy Đế nữ nằm trên giường, đôi tay khoanh lại, nhắm mắt.
Tư thái kia, khí chất kia, nhìn thế nào cũng có loại tùy ý của một thượng vị giả.
…!Thật sự khiến người phải kính phục.
Chúng Ma tu phía trên nhìn xuống chỉ cảm thấy suýt chút nữa thì phun ra máu.

Không biết qua bao lâu.
Sắc trời dần sáng tỏ, nhiệt độ không còn lạnh lẽo như ban đêm.
Lúc Đoạt Kiêu đang ngồi, bỗng nhiên một cấp dưới lớn tiếng gọi bên ngoài: “Tả hộ pháp, phía trước có một thuyền mây đang tới.”
Tới thì tới thôi, một chiếc thuyền mây có gì mà ngạc nhiên.
“Là của thành chúng ta!”
Đoạt Kiêu soạt một cái mở mắt ra.
Chúng Ma tu cũng nghe thấy, nhao nhao ló đầu nhìn về phía trước, cách đó không xa đúng thật có một chiếc thuyền mây khắc ký hiệu của Vô Niệm Thành bọn họ, là tuyệt phẩm đỉnh cấp.

Người trong thành có quyền sử dụng cấp thuyền mây này quả thực đếm trên đầu ngón tay.
“Đây…!là vị đại nhân nào tới?”
Chẳng lẽ trong thành xảy ra chuyện gì rồi?
Chẳng được bao lâu, thuyền mây kia ngừng trước mặt bọn họ.
Đám người Đoạt Kiêu hiển nhiên cũng sẽ không bước tới, lúc đang muốn ra hỏi đã xảy ra chuyện gì, một Ma tu chạy ra từ bên trong, nét mặt hoảng sợ như gặp phải gì đó, vội vàng bay vọt lên thuyền mây của bọn họ, chạy nhanh tới.
Xem ra thật sự là chuyện quan trọng!
Đoạt Kiêu nhanh chóng ra ngoài đón, nghe thấy đối phương tê tâm liệt phế gọi: “Đế nữ điện hạ ——!!”
Đoạt Kiêu đơ tại chỗ: “???”
Tên này tạo phản rồi à?
“Người không sao chứ Điện hạ!” Ma tu đó tiến đến bên người nàng, ánh mắt Hộ Thiên Vệ đầy kinh hoàng, thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần, không khỏi nhẹ giọng hỏi, “Đế nữ điện hạ, Tôn chủ bọn ta nói ta tới nghênh đón người.”
Phong Thầm chậm rãi mở mắt, giọng điệu có phần hứng thú: “Ồ?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Ma tu liên tục gật đầu, sau đó lại nói, “Nhất định là Tả hộ pháp không nhận được tin tức, không biết quan hệ giữa người và Tôn chủ, mới để người oan ức ở ngoài thuyền mây, bọn ta đã tới muộn rồi!”
Hắn nói rồi vẫy tay về phía sau, người trên thuyền mây bên cạnh lập tức dọn xuống vô số bánh ngọt và trái cây.
Ngay sau đó lại có một nhóm người bưng tới những chiếc hòm xinh xắn, sau khi đứng thành hàng chỉnh tề liền mở ra, “xoẹt” một cái ánh sáng chói mắt từ vô số trân bảo suýt nữa làm mù mắt mọi người, dáng vẻ như để Đế nữ lựa chọn.
Nhóm cuối cùng xuống dưới càng khoa trương hơn nâng kiệu đến.

Điệu bộ này, có thể nói là cung nghênh Tôn chủ trở về thành.
Đoạt Kiêu lắp bắp nói: “Đây, đây có hơi thái quá rồi không?”
Đây chính là Đế nữ đó!
Ma tu kia đeo lệnh bài của Hữu hộ pháp Kiếp Sát, là thân tín bên cạnh Kiếp Sát, dùng một loại ánh mắt “ngươi thì biết cái gì chứ” trừng hắn một cái.
Hắn tiến lên một bước nhẹ giọng nói bên tai Đoạt Kiêu: “Tả hộ pháp, sau khi trở về, khuyên người vẫn nên tự đi thỉnh phạt đi.”
Đoạt Kiêu: “…?”
Ma tu thì thầm tựa ác quỷ: “Đế nữ là người mà Tôn chủ ở trước mặt mọi người chính miệng nói phải nghênh đón về thật tốt.”
Nói xong, hắn thương tiếc vỗ lên vai Đoạt Kiêu.
Đoạt Kiêu: “…”
Chuyện từ khi nào thế?!
Tả hộ pháp nội thương rồi.
Phong Thầm ngồi trên kiệu, hai chân mở ra tự nhiên, người tựa về phía sau, tay phải chống cằm, thần sắc tự nhiên không có biểu cảm dư thừa nào.
Người ngoài nhìn vào, chỉ có hai chữ chính là kiêu ngạo.
Ánh mắt Ma tu kia nhìn lướt qua hai chân dang ra của nàng, mau chóng dời mắt, trong lòng tự nhủ, thì ra Tôn chủ thích kiểu này à?
Hắn làm thân tín của Hữu hộ pháp, lúc này đã biết một bí mật của Tôn chủ, trong lòng thống khổ, bởi vì việc này…!hắn không thể chia sẻ với ai.
Sau khi thuyền mây khởi hành, lập tức ném chiếc thuyền của bọn Đoạt Kiêu ra sau đầu.
Chiếc thuyền mây này chỉ có thể ảo não không hiểu ra sao mà đuổi theo.
Vừa vào Ma giới, toàn bộ sắc trời đã tối đi, xung quanh tăm tối, mang theo khí tức khiến người ta ngột ngạt.
Lui về sau vài bước, là tầng mây sáng trong, tiến tới vài bước, chính là khoảng trời u ám này.
Dường như đến cả lão thiên cũng nhắc nhở bọn họ, đám Ma này nên sống trong một nơi âm u như ở đây.

Qua một thời gian dài, Ma giới đều đã quen rồi.
Đa phần mười Hộ Thiên Vệ đều khá trẻ tuổi, chưa từng tới Ma giới, nhìn cảnh tượng kỳ lạ này liền thầm kinh hô.
Rất nhanh, bọn họ dừng trước một nơi có tấm bia đá khắc ba chữ Vô Niệm Thành, phía trước là một cổng thành, nhìn thấy bọn họ lập tức dọn ra một con đường, bảo người đi đường tránh ra, nghênh đón bọn họ tiến vào.
Có điều bên trong thành này trước sau thật sự rất an tĩnh.
Hộ Thiên Vệ có chút khó hiểu, lúc xuống cùng cỗ kiệu của Đế nữ, nhìn thấy chúng Ma đông nghịt phía trước, cùng với vị Ma Tôn đứng đằng trước.
Sự an tĩnh quỷ dị này tựa hồ là do bọn người này tạo ra.
Hộ Thiên Vệ vô thức cầm vũ khí.
Cỗ kiệu hạ xuống, Đế nữ lại như không bị cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng chút nào, bước xuống sắc mặt như thường.
Ma tu cũng không biết lúc này có nên nói chuyện hay không, rồi nên nói thế nào hay có cần lớn tiếng hô cung nghênh Đế nữ không…!hay là bỏ đi, khoa trương quá mức rồi.
Dù Tôn chủ bọn họ có chút thích nàng ta, cũng sẽ không cho phép có âm thanh quấy nhiễu khiêu chiến thần kinh của hắn.
Sau khi Đế nữ bước xuống liền đứng yên tại chỗ, khóe miệng hơi cong lên.
Nụ cười này trông không được vui cho lắm, trái lại có chút khiến người lạnh thấu tim.
Mọi người còn đang nghi hoặc, liền thấy Ma Tôn nhấc chân tiến lên mấy bước.
“???!”
Thế mà Tôn chủ bọn họ chủ động tiến lên trước sao? Đế nữ này có tài đức gì?!
Ma Tôn và Đế nữ đứng đối diện trầm mặc không nói gì.
Sau một lúc lâu, Tạ Vi Ninh giọng điệu phức tạp nói: “Tới.”
Nàng trước nay chưa từng nhìn thấy khí thế làm người khác áp lực như vậy trên người nàng.
Phong Thầm ngoài cười nhưng trong không cười: “Ừm.”
Hắn trước nay chưa từng nhìn thấy bộ dạng mắt lờ đờ không có uy nghiêm như vậy trên người hắn.
Mí mắt Tạ Vi Ninh bất giác giật giật, nghiêng người ra hiệu nói: “Đi theo ta?”
Giọng nói lén lút mang theo vẻ xin ý kiến.
Phong Thầm nhấc cằm, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Đám người vây xem há hốc mồm..