Chương 17: Chuyện này, dường như không nên do hắn làm

“Không có, phỏng chừng huynh ấy cảm thấy không cần thiết ạ.” Bạch Miểu sờ sờ cằm, “Vậy đây có phải chứng minh, sức mạnh hai thanh kiếm này cũng giống nhau?”

Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy chứng minh hạng hai là con và hạng nhất lấy thứ tốt như nhau, nói cách khác……”

Bạch Miểu càng nói càng cao hứng: “Vẫn là con được lời.”

Thẩm Nguy Tuyết trầm mặc.

Hắn phát hiện mình luôn không đoán được suy nghĩ của Bạch Miểu.

Nhưng nếu Bạch Miểu không để chuyện đối kiếm ở trong lòng, vậy hắn cũng không tiện biểu hiện để ý quá mức.

Thẩm Nguy Tuyết than nhẹ: “Thôi, nếu con thích, thì như vậy đi.”

Bạch Miểu gật đầu: “Cảm ơn sư tôn nói cho con, hiện tại con càng thích thanh kiếm này!”

Thẩm Nguy Tuyết: “……”

“Ta không quấy rầy con nữa, chăm chỉ tu luyện đi.”

Thần sắc hắn như thường rời đi, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, nhưng Thanh Loan một bên lại theo bản năng rụt cổ.

Bạch Miểu: “?”

Thân ảnh Thẩm Nguy Tuyết dần dần biến mất trong mây mù. Chờ sau khi hắn rời đi, Bạch Miểu rốt cuộc chậm rãi đi đến đệm hương bồ trước bàn, ngồi xếp bằng.

Lúc trước luyện kiếm ở Tê Hàn Phong, mỗi buổi chiều nàng đều sẽ ngồi thiền trên đệm hương bồ mấy tiếng, để tĩnh tâm, củng cố tu vi.

Trên Tê Hàn Phong linh khí dư thừa, tu luyện ở đây một giờ tương đương với tu luyện cả ngày bên ngoài, nàng luyện liền mấy ngày, tu vi tăng lên rất nhiều.

Đây cũng là lý do sao nàng có thể dùng chiêu kiếm quyết kia ở đại hội chọn kiếm. Nếu không với tu vi của nàng lúc trước, cho dù đầu óc và mắt học xong, thân thể cũng không dùng được.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn không đột phá Trúc Cơ, Luyện Khí vẫn kém một chút.

Đây là tư chất hạn chế, nếu Liễu Thiều và Nguyễn Thành Thù ở đây, hẳn là đã sớm đột phá cảnh giới tiếp theo.

Bỏ đi, loại chuyện này không thể cưỡng cầu. Dù sao thiên tài có cả tư chất và thiên phú rất ít, nàng lại không phải đại nữ chủ sảng văn, có thể đạt tới trình độ hiện tại, đã rất không tồi.

Hệ thống: 【…… Cô lại còn tự an ủi mình. 】

Bạch Miểu: “Đa tạ khích lệ.”

Hệ thống: 【 Ai khen cô! 】

Bạch Miểu không hề đáp lại hệ thống ồn ào, nhắm mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm thiền.

Mười lăm phút sau.

“Haiz, kết thúc.” Nàng mở to mắt, duỗi eo.

Hệ thống: 【??? 】

【 Tôi hỏi cô đã làm gì mà kết thúc? 】

“Thiền đó.”

Bạch Miểu hoạt động vai cổ, ngược lại nằm bò lên bàn, tay chống cằm, bắt đầu hứng thú nhìn chằm chằm giấy trắng trên án.

Trên tờ giấy trắng một chữ cũng không có, vô cùng sạch sẽ, nàng vậy mà nhìn rất chăm chú, phảng phất bên trên có thiên thư.

Hệ thống rốt cuộc phản ứng lại. Trạng thái này của nàng, giống buông thả trốn việc lúc trước như đúc.

Còn tưởng rằng rốt cuộc nàng phấn khởi, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đánh về nguyên hình!

Hệ thống vô cùng đau đớn: 【 Cô lại muốn lười biếng có phải không? 】

Bạch Miểu không nhanh không chậm nói: “Cái này gọi là trộm được phù sinh nửa ngày nhàn*.”

* Trộm được phù sinh nửa ngày nhàn: có nghĩa là trong lúc bận rộn trộm được nửa ngày nhàn rỗi, là một câu thơ của nhà thơ Lý Thiệp thời Đường

【 Mỗi ngày cô đều rất nhàn, chỗ nào trộm?! 】

“Ai nói?” Bạch Miểu cầm lấy bút lông gác ở một bên, chấm chút mực, “Ta không phải vì đại hội chọn kiếm mà nỗ lực gần một tháng sao? Chúng ta đều mệt gầy, ngươi không nhìn ra à?”

Hệ thống tức giận nói: 【 Cô vốn dĩ đã gầy, không liên quan đến đại hội chọn kiếm. 】

Bạch Miểu: “Nhưng khoảng thời gian trước ta thức khuya dậy sớm, ngươi biết đúng không? Hiện tại ta cần nghỉ ngơi mấy ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức, như vậy về sau mới có thể làm tốt công việc.”

Đầy miệng ngụy biện.

Hệ thống: 【 Tóm lại cô phải chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo, nếu vẫn không đi theo cốt truyện, tôi sẽ tự động phán cô nhiệm vụ thất bại. 】

Bạch Miểu đành phải hỏi: “Nhiệm vụ gì?”

【 Tự tay làm điểm tâm đưa cho nam chính. 】

Bạch Miểu hiếm thấy trầm mặc.

Hệ thống: 【 Ký chủ? 】

Bạch Miểu: “Lần này cốt truyện gốc là như thế nào?”

【 Nữ chính cẩn thận tỉ mỉ làm điểm tâm đưa cho nam chính, lòng tràn đầy chờ mong hắn ăn. Nhưng nam chính lại lạnh mặt nói với nàng mình không ăn đồ ngọt, bảo nàng về sau không cần làm nữa. Sau khi nữ chính mất mát rời đi, nam chính cau mày, ăn hết đĩa điểm tâm. 】

…… Đáng bị đánh như vậy, cảm giác hoàn toàn không giống phản ứng Thẩm Nguy Tuyết sẽ làm ra.

Bạch Miểu nghiêm túc hỏi: “Ta có thể mua điểm tâm bên ngoài được không?”

【 Đương nhiên không thể! 】

Bạch Miểu: “…… Haiz.”

Hệ thống vừa nghe nàng thở dài liền có dự cảm không tốt.

【 Đừng nói với tôi cô lại có vấn đề. 】

“Cũng không xem là vấn đề.” Bạch Miểu dừng một chút, “Chỉ là…… Ta không biết làm điểm tâm.”

【……】

Hệ thống hỏng mất: 【 Sao chuyện nguyên chủ am hiểu cô đều không biết chứ?! 】

Bạch Miểu vô tội nói: “Ta cũng không biết nha.”

【 Tôi mặc kệ! Điểm tâm phải do chính tay cô làm, cho dù bây giờ học cô cũng phải làm, lần này đừng nghĩ muốn trốn! 】

“Được rồi, chờ ta về hỏi Chân Chân và Ý tỷ tỷ có biết không.”

Bạch Miểu thản nhiên đồng ý. Nàng nhìn Thanh Loan đang cúi đầu kiếm ăn, đột nhiên nổi tính hoạ sĩ.

“Thanh Loan, ngươi giữ tư thế này đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi vẽ một bức chân dung.”

Thanh Loan nghe xong rất là kinh hỉ.

Đây là lần đầu tiên có người vẽ chân dung cho nó!

Nó vội vàng thấp cổ, bày tư thế tự nhận là ưu nhã, sau đó giống bị bất động, không nhúc nhích.

Bạch Miểu nhìn nó, chuyên tâm vẽ trên giấy.

Sau nửa canh giờ, Thẩm Nguy Tuyết mang theo ấm trà đi tới, nhìn thấy chính là hình ảnh này.

Hắn ôn hòa nói: “Hai đứa đang vẽ tranh?”

“Vâng, đã vẽ xong rồi.” Bạch Miểu vừa thu đầu bút lông lại, vừa lòng nói với Thanh Loan, “Xong rồi, đến xem đi.”

Thanh Loan đứng đến hai chân run lên, cơ hồ té ngã. Nhưng vì muốn nhìn bức tranh vẽ mình, nó vẫn thân tàn chí kiên* đi qua.

* Thân tàn chí kiên: người khuyết tật chí kiên cường

Thẩm Nguy Tuyết đứng yên phía sau Bạch Miểu.

Hắn hơi cúi người, tóc từng sợi nhè nhẹ rũ xuống, rơi xuống mu bàn tay Bạch Miểu.

Bạch Miểu cảm thấy có chút ngứa, lại ngượng ngùng không dám lấy ra ngay trước mặt hắn, đành phải yên lặng chịu đựng.

“Đây là vẽ cái gì?”

Bạch Miểu: “Tranh gạo mổ gà.”

Thẩm Nguy Tuyết: “Hả?”

“A không đúng, là tranh gà con mổ thóc.” Bạch Miểu lập tức sửa miệng.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn tác phẩm trừu tượng giống như trẻ con vẽ này, lâm vào trầm mặc.

Thanh Loan cũng rất bối rối: “Pi?”

Nó ở đâu? Sao trên bức tranh không có nó?

Bạch Miểu nghe không hiểu tiếng chim, trực tiếp chỉ vào bức tranh, giải thích cho bọn hắn nghe.

“Đây, đây chính là Thanh Loan, đây là gạo, bức tranh này chính là vẽ tư thái nó đang cúi đầu kiếm ăn.”

“Thế nào, có phải rất sinh động không?”

Thẩm Nguy Tuyết: “Ừm……”

Hắn ngữ khí có chút miễn cưỡng, còn Thanh Loan trực tiếp nổi giận, duỗi cổ mổ Bạch Miểu ——

“Sư tôn! Sư tôn!”

Bạch Miểu lập tức ném tranh trong tay, vô cùng nhanh trốn phía sau Thẩm Nguy Tuyết.

Thẩm Nguy Tuyết cong khóe môi, ý cười nhạt: “Thanh Loan, đừng khi dễ nàng.”

Thanh Loan không dám làm trái lời hắn, đành phải hùng hổ trừng mắt Bạch Miểu, một bộ tàn nhẫn “Ngươi chờ đó cho ta”.

Bạch Miểu cảm thấy mình phải nắm được kỹ năng chạy trốn.

Nàng từ phía sau Thẩm Nguy Tuyết thăm dò: “Sư tôn, người có thể dạy con ngự kiếm không?”

Thẩm Nguy Tuyết hơi kinh ngạc: “Có thể…… bây giờ con muốn học?”

Bạch Miểu: “Bây giờ học ạ!” Vừa nói vừa dùng dư quang trộm nhìn Thanh Loan.

Thẩm Nguy Tuyết tức khắc hiểu rõ.

“Được.” Hắn khẽ cười nói, “Ngự kiếm rất đơn giản, với hiểu biết của con một chút là hiểu.”

Nói xong, hắn phẩy tay áo với Thanh Loan một cái. Tuy Thanh Loan rất muốn cùng Bạch Miểu đại chiến một hồi, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân không dám trái, đành phải trừng mắt nhìn Bạch Miểu, sau đó không tình nguyện bay xa.

“Ngự kiếm, quan trọng nhất chính là học được khống chế chân khí.” Thẩm Nguy Tuyết nói.

Bạch Miểu cái hiểu cái không: “Tựa như dùng kiếm quyết ạ?”

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không giống nhau.”

Hắn chỉ tay, kiếm Miên Sương treo bên hông Bạch Miểu tự động ra khỏi vỏ. Thân kiếm vững vàng treo ở không trung, chuyển động lên xuống theo ngón tay hắn.

“Lúc dùng kiếm quyết, chân khí thất thoát. Nhưng lúc ngự kiếm, chân khí lại ngưng tụ.”

Thẩm Nguy Tuyết nói: “Thử ngưng tụ chân khí của con trên chuôi kiếm, chậm rãi khống chế nó.”

Bạch Miểu thử làm.

Nàng điều động chân khí trong cơ thể, cảm giác được chúng giống nước, từng đợt từng đợt nhè nhẹ quấn quanh thân kiếm Miên Sương.

Thân kiếm run rẩy, tuy rằng không vững vàng bằng vừa rồi, nhưng tốt xấu không có ném xuống đất.

Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu: “Rất tốt. Kế tiếp chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được.”

“Vâng, cảm ơn sư tôn.”

Bạch Miểu mới vừa cảm tạ xong, liền lập tức nghiêm túc luyện tập.

Thẩm Nguy Tuyết thấy thế, lặng yên rời đi, để lại nơi này cho nàng một mình phát huy.

*

Tuy Bạch Miểu không biết bện kiếm tuệ, làm điểm tâm, nhưng những thứ này lại khá giỏi.

Nàng chỉ luyện một canh giờ, đã có thể thuần thục khống chế Miên Sương.

“Ta thật đúng là thiên tài.”

Bạch Miểu để kiếm dưới chân, trực tiếp dẫm lên, sau đó khống chế chân khí, khiến kiếm mang theo nàng chậm rãi bay lên không trung.

Không tồi, đã thành công.

Bạch Miểu cao hứng cực kỳ, nhất thời quên khống chế chân khí, Miên Sương bỗng chốc bay ra ngoài.

Vãi?

Dưới chân nàng không đứng vững, tức khắc đột nhiên không kịp phòng ngừa, hung hăng té xuống từ trên thân kiếm.

“Bụp ——”

Thanh Loan đang ở gần đó chợp mắt nghe thấy động tĩnh, lập tức theo thanh âm bay đến hiện trường vụ án.

Chỉ thấy kiếm Miên Sương rơi xuống một bên, Bạch Miểu đang gian nan bò dậy từ trên cỏ. Vải sau lưng nàng bị cục đá cọ xát, một chút máu thấm ra, nhìn thấy ghê người.

“Pi!” Thanh Loan cắn vạt áo nàng, ý bảo nàng cưỡi lên nó.

Chỗ bị thương sau lưng Bạch Miểu truyền đến một trận đau đớn. Dưới loại tình huống này, nàng cũng không rảnh đề phòng, nhặt kiếm Miên Sương lên, hữu khí vô lực bò lên lưng Thanh Loan.

Hệ thống: 【 Cho co chừa. 】

Bạch Miểu: “Câm miệng.”

Thanh Loan mang theo Bạch Miểu bay về trúc lâu bên bờ suối.

Thẩm Nguy Tuyết đang ở trúc lâu đọc sách, ngẩng đầu thấy Thanh Loan chở Bạch Miểu sắc mặt không tốt vào, tức khắc buông sách, đứng dậy đi qua.

“Làm sao vậy?”

Bạch Miểu xấu hổ: “Lúc ngự kiếm bị ngã……”

Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.

“Có bị thương chỗ nào không?”

Bạch Miểu gật đầu: “Có ạ, ở sau lưng……”

“Cho ta xem.”

Bạch Miểu từ trên người Thanh Loan đi xuống, ngoan ngoãn xoay người, đưa lưng về phía Thẩm Nguy Tuyết.

Vết máu còn đang chậm rãi lan rộng, vải rách ra một vết rách nhỏ, mơ hồ có thể thấy được vết thương phía dưới.

“Có chút nghiêm trọng.” Thẩm Nguy Tuyết nói, “Con cởi áo ra, ta giúp con bôi thuốc.”

Bạch Miểu “A” một tiếng: “Cởi ra ạ?”

“Chỉ lộ lưng là được……”

Thẩm Nguy Tuyết nói được một nửa, bỗng nhiên không nói nữa.

Trong ánh sáng mờ ảo, Bạch Miểu đang tự nhiên cởi đạo bào.

Đai lưng rơi xuống, nàng kéo áo trong xuống đầu vai, bả vai trái và lưng lộ trong không khí, trắng đến có chút chói mắt.

Da thịt thiếu nữ trắng như tuyết, vai cổ tinh tế, xương bướm như tinh thể băng, tinh xảo mà duyên dáng.

Thẩm Nguy Tuyết hơi giật mình.

Hắn đột nhiên ý thức được, Bạch Miểu không chỉ là vãn bối của hắn, còn là một nữ tử.

Loại chuyện này, tựa hồ không nên do hắn làm.