Chương 2: Trong môn phái có đệ tử tên Bạch Miểu không?

Bạch Miểu không chút do dự, đối với thanh niên dứt khoát kêu một tiếng: “Sư tôn!”

Hệ thống: 【 Chờ một chút……】

Bạch Miểu: “Còn chờ cái gì? Không phải ngươi thúc giục ta tới tìm hắn sao?”

Hệ thống: 【 Nói thì nói vậy……】

Hệ thống phá lệ do dự, Bạch Miểu ngại nó dong dài, trực tiếp giúp nó nói vào trọng điểm: “Người chính đạo số một, chủ Tê Hàn Phong, nam, tin này đúng hay không?”

Hệ thống: 【…… Đúng. 】

Bạch Miểu: “Vậy là được rồi, còn bổ sung tin tức gì sao?”

Hệ thống: 【 Để tôi xem, hắn là Kiếm Tôn hiện tại, tên là……】

Nó đột nhiên tạm dừng, ngữ khí tràn ngập hoang mang: 【…… Thẩm Nguy Tuyết? 】

Sao tên người phía trước không giống?

Bạch Miểu: “Làm sao vậy?”

Hệ thống bỗng nhiên im lặng.

Đúng là đồ vô dụng. Bạch Miểu âm thầm thở dài.

Bỏ đi, vẫn là tự do phát huy thôi.

*

Sư tôn?

Thẩm Nguy Tuyết nghe thấy xưng hô xa lạ này, hơi nghiêng đầu, chớp mắt, tựa hồ có chút kinh ngạc.

Đột nhiên, tử đằng phía sau hắn hơi đong đưa. Cùng với tiếng đập cánh, một con chim lớn màu xanh duyên dáng xoè lông, chui ra từ sau tử đằng.

Bạch Miểu trợn to hai mắt, một câu vãi thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.

Đây là con chim nàng thấy ở giữa sườn núi mà, sao lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ nó là sủng vật mà sư tôn nuôi?

Chim lớn vừa thấy Bạch Miểu, lập tức tiến đến bên chân Thẩm Nguy Tuyết, một bên dùng sức vẫy cánh, một bên mở mõm nhọn, phát ra tiếng hót phẫn nộ.

Bạch Miểu nhớ tới câu nói khi vừa gặp con chim này.

Nó không phải đang cáo trạng chứ……?

Bạch Miểu nghe không hiểu con chim đang nói cái gì, nhưng nàng có thể xác định, tuyệt đối không phải đang khen nàng.

Nàng cẩn thận trộm liếc biểu tình của Thẩm Nguy Tuyết.

…… Xong rồi, hắn dường như rất nghiêm túc nghe.

Bạch Miểu ra vẻ tò mò nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết, khiêm tốn thỉnh giáo: “Sư tôn, nó đang nói gì vậy?”

Thẩm Nguy Tuyết khẽ vuốt chim lớn, ôn hòa nói: “Nó nói nó từng gặp ngươi.”

Bạch Miểu: “……”

Xem ra con chim này đúng là đang cáo trạng với hắn.

Hôm nay nàng và sư tôn lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng đầu tiên quan trọng nhất, tuyệt đối không thể để một con chim huỷ hoại.

Bạch Miểu dừng một chút, đột nhiên vỗ tay, làm ra vẻ bừng tỉnh.

“Hoá ra nó chính là thần điểu uy phong trên sườn núi nha.” Bạch Miểu kinh hỉ nhìn về phía chim lớn, đôi mắt như trăng rằm sáng lấp lánh, tràn ngập sùng kính cùng ngưỡng mộ như đứa trẻ, ” Lúc con thấy nó có chút hoảng sợ, còn tưởng rằng là phượng hoàng trên núi đó!”

Chim lớn thấy nàng trợn mắt nói dối, tức khắc càng tức giận, liền kêu phản bác nàng.

Bạch Miểu liên tục gật đầu: “Hoá ra phượng hoàng kêu như vậy, quả nhiên khác chim thường.”

Chim lớn hùng hùng hổ hổ, đột nhiên được nàng vỗ mông ngựa*, cơ thể cứng lại.

* Vỗ mông ngựa: nịnh bợ

Phàm nhân đáng giận này, tuy rằng ác độc lại giảo hoạt, nhưng nói chuyện vẫn khá dễ nghe……

Không sai, mình chính là thần điểu*, không thể chấp nhặt với phàm nhân.

* Thần điểu: chim thần

Chim lớn kiêu căng vẫy lông, cao ngạo duỗi thẳng cổ, ưu nhã ngậm miệng, tạm thời an tĩnh.

Tuy rằng ánh mắt nhìn về phía Bạch Miểu vẫn không quá thân thiện, nhưng tóm lại không có ý thù địch như trước.

Bạch Miểu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn một màn này, khẽ cười cười, ấm áp nói: “Nó tên Thanh Loan.”

Thanh Loan phát ra tiếng kêu uyển chuyển, tựa hồ đang đáp lại hắn.

Bạch Miểu nghĩ thầm, đây là đến phân đoạn tự giới thiệu rồi? Nàng không biết Thẩm Nguy Tuyết có nhớ tên mình hay không, nhưng thấy tình hình vừa rồi, tựa hồ bộ dáng của nàng cũng đã quên, cái tên kia hơn phân nửa cũng không nhớ……

Nàng có thể lý giải, dù sao đối phương chỉ gặp qua nàng ở đại điển thu đồ đệ, kể từ lần gặp đó đã một tháng trôi qua, đối với Thẩm Nguy Tuyết mà nói, nàng bất quá là người xa lạ, cùng với đệ tử trên núi khác chẳng có gì khác.

Nhưng hiện tại không giống, bởi vì nàng muốn bắt đầu đi theo cốt truyện!

Tinh thần Bạch Miểu vực dậy, thuận thế giới thiệu bản thân.

“Sư tôn, con…… Đệ tử tên là Bạch Miểu.” Bạch Miểu cẩn thận, ý đồ nhắc nhở hắn, “Đệ tử vẫn luôn chưa đến triệu kiến người, lo lắng có phải người gặp phải phiền toái gì hay không, cho nên……”

Nàng muốn nói lại thôi, nỗi lo bộc lộ ra ngoài.

Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

“Xin lỗi, ta không hiểu ý ngươi.” Hắn hơi dừng một chút, “Còn có…… vì sao ngươi gọi ta là sư tôn?”

Chẳng lẽ các trưởng lão lại ép người tới cho hắn? Nhưng hắn đã nói không thu đồ đệ nữa, hẳn là không đến mức……

Bạch Miểu tất nhiên không biết Thẩm Nguy Tuyết nghĩ gì. Nàng chỉ coi Thẩm Nguy Tuyết là thật sự không nhớ nàng, tuy rằng có chút hoài nghi về trí nhớ của đối phương, nhưng nàng cũng không tiện nhắc nhiều.

Dù sao không thể lay vai hắn, lay bên này lay nên nọ nói với hắn: sư tôn là ta nha, ta là đồ đệ mà một tháng trước người vừa thu nhận đó, sư tôn sao người không nhớ, hay là sư tôn già rồi mắc bệnh Alzheimer*……!

* Alzheimer: là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi.

Vậy nàng cũng không cần đi theo cốt truyện, hiện tại có thể bị sư tôn già này trục xuất khỏi sư môn.

Bạch Miểu mím môi, ánh mắt nhìn về phía thanh niên thành khẩn mà chờ mong: “Bởi vì…… Người chính là sư tôn của con.”

Thẩm Nguy Tuyết rơi vào lặng im.

Lúc sau, hắn nói với Bạch Miểu: “Có thể chờ ở chỗ này một lát không?”

Bạch Miểu lập tức gật đầu: “Đương nhiên có thể!”

Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu, phất tay áo xoay người rời đi. Hắn vừa đi, Bạch Miểu lập tức triệu hồi hệ thống.

“Tỉnh chưa?”

Trong đầu vang lên âm thanh điện tử quen thuộc: 【…… Tỉnh rồi. 】

“Ngươi xác định hắn chính là sư tôn của ta, không nhận sai?”

Hệ thống: 【 Xác định. 】

Vừa rồi bộ phận xử lý của nó bị kẹt, có chút trục trặc nhỏ với cơ sở dữ liệu thông tin, cho nên mới đột nhiên biến mất.

Nhưng may thay, hiện tại đã sửa xong.

Bạch Miểu thấy hệ thống khẳng định như vậy, rốt cuộc hoàn toàn yên tâm.

Xem ra không phải vấn đề của nàng, là trí nhớ của Thẩm Nguy Tuyết đích xác không tốt lắm. Nhưng cũng không sao, chỉ cần hiện tại hắn có thể nhớ lại người đồ đệ là nàng là được.

Nàng đối với người lớn lên xinh đẹp thì sẽ khoan dung.

Nhớ tới bộ dáng trời quang trăng sáng của đối phương, tâm tình Bạch Miểu càng thêm vui sướng, thậm chí nhìn Thanh Loan cũng thuận mắt.

Sư tôn này tuy rằng không giống tưởng tượng của nàng, nhưng nàng rất thích.

Vốn nàng còn tưởng rằng sư tôn thiếu tâm nhãn của mình là người trầm mặc ít nói, không nghĩ tới hắn thoạt nhìn một chút cũng không lạnh lùng, lớn lên còn xinh đẹp, nói chuyện cũng dễ nghe, tính tình cũng tốt, một chút giá của đại lão cũng không có.

Nàng tức khắc cảm thấy mình có thể.

Bạch Miểu trong lòng vui vẻ, một bên mắt nhìn thấy Thanh Loan nhìn nàng như hổ rình mồi, hai móng giương lên, đôi cánh vận sức chờ phát động.

Con chim này là sủng vật của sư tôn, muốn tạo quan hệ tốt với sư tôn, cũng phải lấy lòng nó mới được.

Bạch Miểu cân nhắc, sau đó thử thăm dò vươn tay, sờ đỉnh đầu Thanh Loan ——

Đôi mắt Thanh Loan sáng như tuyết, bỗng dưng duỗi cổ, nhanh như tia chớp mổ lòng bàn tay Bạch Miểu.

“Đau!”

Bạch Miểu lập tức rụt tay, oán niệm nhìn Thanh Loan.

Thanh Loan đối với ánh mắt của nàng, đắc ý ngẩng cổ, toàn thân trên dưới đều tràn ngập tư thái của người thắng.

Bạch Miểu tức giận bĩu môi.

Nội tâm con chim này cũng thật hẹp hòi.

*

Thẩm Nguy Tuyết đi đến chỗ thanh tịch không người, bấm tay niệm thần chú, sương trắng trước mắt tức khắc nổi lên gợn sóng, sương mù tan đi, một gương mặt quen thuộc hiện ra.

Người này đúng là chưởng môn Phù Tiêu Tông, Chúc Ẩn chân nhân.

“Kiếm Tôn?” Chưởng môn thần sắc kinh ngạc, trong giọng nói trầm ổn lộ ra vài phần cung kính, “Ngài đột nhiên tìm ta, là có chuyện gì sao?”

Tuy rằng ông là chủ một môn, nhưng bối phận lại dưới Thẩm Nguy Tuyết, hơn nữa trước khi ông còn chưa lên làm chưởng môn, Thẩm Nguy Tuyết đã là Kiếm Tôn uy danh hiển hách, bởi vậy ông đối với Thẩm Nguy Tuyết rất tôn kính, chưa bao giờ mảy may chậm trễ.

Huống chi Kiếm Tôn hiện giờ cơ hồ không hỏi chuyện, cũng hiếm khi giao lưu với ông, hiện giờ đột nhiên triệu kiến, sợ là có chuyện lớn……

Chưởng môn càng nghĩ càng khẩn trương, ánh mắt nhìn về phía Kiếm Tôn cũng càng thêm kính cẩn.

“Không có gì.” Thẩm Nguy Tuyết hơi dừng một chút, “Chỉ là có vấn đề muốn hỏi ngươi.”

“Trong môn có đệ tử tên Bạch Miểu không?”