Thẩm Nguy Tuyết hơi trầm ngâm: “Nàng là đệ tử của ta sao?”
Chưởng môn sửng sốt, thầm nghĩ vấn đề này tự ngài không rõ sao, nhưng chung quy chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài miệng vẫn cung kính trả lời.
“Nàng là đệ tử Thanh Hoài vừa thu nhận.” Chưởng môn bổ sung, “Thanh Hoài thu nhận đồ đệ xong liền bế quan, đứa nhỏ này hiện tại hẳn là còn đang ở đệ tử uyển.”
Đệ tử uyển là quần thể ký túc xá mà đông đảo đệ tử trẻ tuổi ở. Có mấy phong chủ và trưởng lão sẽ để đệ tử yêu thích ở bên cạnh mình, nhưng đa số đệ tử trẻ tuổi vẫn ở tại đệ tử uyển, như vậy dễ bề quản lý, ngày thường đi học luyện tập cũng tiện hơn.
Hoá ra là đồ đệ của Thanh Hoài. Vậy tính ra, đứa trẻ kia hẳn là……
Thẩm Nguy Tuyết như suy tư gì.
“Ngài đột nhiên hỏi nàng làm gì?” Chưởng môn vội vàng dò hỏi, “Có phải đệ tử này làm chuyện gì không nên? Hay là nàng gây ra phiền toái……”
“Không có.” Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh đánh gãy lời ông ta, “Chỉ là trùng hợp gặp, thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
“Vậy thì tốt……” Chưởng môn lúc này mới yên tâm.
Sau khi cắt đứt liên lạc với chưởng môn chân nhân, Thẩm Nguy Tuyết an tĩnh đứng tại chỗ, trầm tư thật lâu.
“Thanh Hoài” tên đầy đủ là Tống Thanh Hoài, trước mắt là tu sĩ phản hư trẻ nhất Phù Tiêu Tông, cũng là đồ đệ duy nhất của hắn.
Ước chừng 300 năm trước, Phù Tiêu Tông phát hiện một thiếu niên thiên phú tuyệt hảo. Thiếu niên tư chất quá tốt, thông tuệ tuyệt đỉnh, cho nên tất cả mọi người ở Phù Tiêu Tông cảm thấy mầm non tốt như vậy nhất định phải xứng với sư phụ mạnh nhất, nếu không là phí phạm của trời.
Mà trên đời người có thể xưng với mạnh nhất, tất nhiên là Kiếm Tôn Thẩm Nguy Tuyết.
Khi đó tu vi của Thẩm Nguy Tuyết sớm đã đạt tới cảnh giới chí trăn, cách phi thăng chỉ có một bước, hoàn toàn xứng đáng danh đệ nhất thế gian.
Nhưng hắn đối với việc thu đồ đệ không có hứng thú.
Hoặc là nói, hắn lúc ấy, chẳng có hứng thú với cái gì.
Phong chủ và các trưởng lão Phù Tiêu Tông cũng mặc kệ, bọn họ sợ phác ngọc phủ bụi trần*, vì thế mạnh mẽ nhét Tống Thanh Hoài vào tay Thẩm Nguy Tuyết.
* Phác ngọc phủ bụi trần: sợ lãng phí nhân tài
Dù vậy, Thẩm Nguy Tuyết vẫn chưa từng hỏi về khối “Phác ngọc” này.
Mấy trăm năm qua, hắn đối với Tống Thanh Hoài vẫn luôn là trạng thái nuôi thả. Những cuốn bí tịch và điển tịch hắn có Tống Thanh Hoài đều có thể xem, Tống Thanh Hoài có gì không hiểu cũng có thể thỉnh giáo hắn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Hắn và Tống Thanh Hoài giao lưu không nhiều, Tống Thanh Hoài cũng rất thông minh, tự học liền có thể thành tài, trừ trước mỗi lần đại đột phá thỉnh thoảng có hoang mang, những lúc khác cơ bản không có quấy rầy đến hắn.
Thẩm Nguy Tuyết thỉnh thoảng cũng sẽ tự xét lại, cảm thấy mình không hoàn thành trách nhiệm của một sư phụ.
Nhưng tình huống của hắn đặc thù, không nên tạo quan hệ quá mức thân mật với người khác.
Về phần đứa trẻ tên Bạch Miểu kia……
Nhớ tới một mình thiếu nữ ở chung với Thanh Loan, Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày, bước nhanh trở về.
Lúc Thẩm Nguy Tuyết trở lại dưới tàng cây tử đằng, Bạch Miểu đang bị Thanh Loan đuổi theo mổ.
Nàng ý đồ nịnh bợ Thanh Loan, bắt cá trong ao ra đưa cho Thanh Loan, ai ngờ cá đó hung hãn thật sự, vừa vớt ra khỏi mặt nước liền quẫy điên cuồng.
Thanh Loan đột nhiên không kịp phòng ngừa, một thân lông chim đẹp đẽ quý giá bị cá quẫy bắn nước khiến từng sợi dán vào da, chật vật giống gà rớt vào nồi canh, vẻ đẹp hạ thấp hơn phân nửa.
Thanh Loan tức điên, đuổi theo Bạch Miểu mổ loạn một hồi, Bạch Miểu không có chỗ trốn, đành phải chạy trối chết, chạy vắt giò lên cổ.
Thấy Thẩm Nguy Tuyết đã trở lại, nàng không chút do dự chạy tới trốn phía sau hắn, ôm đầu hô to một tiếng: “Sư tôn cứu con!”
Thẩm Nguy Tuyết: “……”
Thanh Loan vừa thấy Thẩm Nguy Tuyết đến, lập tức thành thật. Nó thu hồi hung dữ, đậu thẳng, ngoan ngoãn khác hẳn trước.
Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nhìn nó: “Không thể khi dễ người khác.”
Thanh Loan: “Hú.”
Dặn dò Thanh Loan xong, Thẩm Nguy Tuyết xoay người nhìn về phía thiếu nữ đang trốn phía sau hắn.
“Không sao chứ?” Ánh mắt hắn trong trẻo, đầy quan tâm, “Có bị mổ thương chỗ nào không?”
Bạch Miểu vẫn gắt gao ôm đầu, nghe thấy hắn hỏi như vậy, lập tức buông cánh tay, thoải mái lắc lắc đầu.
“Không có, nó đối với con rất khách khí.”
Thanh Loan: “……”
Phàm nhân này dường như không hiểu hai chữ “Khách khí” là có ý gì.
Thẩm Nguy Tuyết không nói gì. Hắn hạ tầm mắt, nhẹ nhàng cầm tay Bạch Miểu, lật đi lật lại lòng bàn tay, nhìn kỹ.
Trên lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ có mấy vết đỏ hơi lõm, làn da trắng nõn, mấy vết đỏ đó làm nổi bật càng thêm bắt mắt.
Thanh Loan chột dạ lui về phía sau vài bước.
Thẩm Nguy Tuyết than nhẹ: “Mỏ Thanh Loan rất nhọn?”
Bạch Miểu bị hắn kéo tay, có chút ngượng ngùng: “Vẫn ổn ạ……”
“Lần sau nó lại khi dễ con, có thể nói với ta.”
Thẩm Nguy Tuyết rũ mi, thần sắc ôn hòa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn lòng bàn tay nàng.
Bạch Miểu cảm giác tay hắn mát lạnh, giống như ngọc. Một ánh sáng xanh sáng lên trong lòng bàn tay nàng, giây tiếp theo, những điểm đỏ sâu nông không đồng nhất liền biến mất.
“Sư tôn, người thật lợi hại.” Mắt Bạch Miểu nhìn thẳng, kịp thời nịnh hót.
“Đừng gọi ta là sư tôn……”
Thẩm Nguy Tuyết vốn định sửa xưng hô cho đúng, nhưng thấy đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ, lại không đành lòng nói ra.
Bạch Miểu không rõ nguyên do: “Sư tôn?”
Thẩm Nguy Tuyết buông tay, bất đắc dĩ nói: “…… Thôi, con muốn gọi thế nào thì gọi thế đó.”
Hắn cũng không câu nệ xưng hô, mấy thứ như bối phận, cho dù sư tôn hay sư tổ, ở trong mắt hắn cũng không khác gì.
Bạch Miểu tuổi còn nhỏ, không hiểu tục lễ này rất bình thường. Huống chi hắn cũng tính sau này chiếu cố nàng một chút, như vậy nàng gọi hắn một tiếng sư tôn, cũng không tính là sai.
Bạch Miểu thấy Thẩm Nguy Tuyết dễ nói chuyện như vậy, trong lòng càng vui. Nàng biết rõ giáo viên đều thích học sinh chăm chỉ, vì thế quyết định biểu hiện tích cực với việc tu hành một chút.
“Sư tôn, các sư huynh sư tỷ học cùng con đều rất lợi hại, con cũng muốn nỗ lực tu luyện, sớm ngày mạnh lên.” Nàng nghiêm túc nói, “Nhưng hiện tại con cái gì cũng không hiểu, cũng không biết mình thích hợp với cái gì, người cảm thấy con nên bắt đầu từ đâu?”
Nàng vốn muốn hỏi Thẩm Nguy Tuyết mình thích hợp học cái gì.
Phù Tiêu Tông hiện giờ đứng đầu tứ đại tiên môn, đệ tử đông đảo, tuy rằng đa phần học kiếm đạo, nhưng cũng có không ít đan tu, phù tu.
Bạch Miểu không có chí hướng gì lớn, sư tôn kiến nghị nàng học cái gì, nàng sẽ học cái đó.
Làm một đồ đệ nghe lời rất quan trọng.
Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, kéo nàng ra một chút, tầm mắt trong trẻo như nước hơi buông xuống, cẩn thận đánh giá nàng.
Thân hình thiếu nữ tinh tế, nhìn qua đơn bạc gầy yếu, da thịt tái nhợt, bao bọc lấy xương, tựa hồ một chọc liền thủng.
Hắn nhớ xúc cảm lòng bàn tay nàng, mềm mại tinh tế, sờ không có một chút thịt, giống móng vuốt của gà con.
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng thở dài: “Trước tiên chăm chỉ ăn cơm đã.”
Bạch Miểu: “……?”
*
Thẳng đến khi xuống Tê Hàn Phong, Bạch Miểu còn đang suy nghĩ về câu nói kia của Thẩm Nguy Tuyết.
Là sợ nàng quá gầy sao?
Nàng cúi đầu, nhìn tay chân gầy gò của mình.
Đúng là gầy, nhìn qua một chút sức lực cũng không có, cảm giác kiếm cũng không nhấc nổi.
Nguyên chủ là cô nhi, cuộc sống không tốt đẹp, từ nhỏ thể chất yếu. Thức ăn ở Phù Tiêu Tông lại quá thanh đạm, ăn cái gì cũng tẻ nhạt vô vị, thật sự không gợi lên được cảm giác thèm ăn.
“Có phải hắn coi ta là đứa trẻ?” Bạch Miểu hoài nghi.
Hệ thống: 【 Nếu so hắn với cô, cô thật sự là trẻ con. 】
Bạch Miểu hiện tại 16 tuổi, ở thế giới này đã xem như người trưởng thành, nhưng so với Thẩm Nguy Tuyết hàng trăm hàng ngàn tuổi, lại là nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
“Xuất sư bất lợi.” Bạch Miểu lẩm bẩm tự nói, “Xem ra việc này không gấp được……”
【 Từ từ, có phải cô lại muốn nằm? 】
Hệ thống nhạy bén phát hiện ý đồ của nàng.
Bạch Miểu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đây không gọi là nằm, gọi là nóng vội thì không thành công.”
【 Đừng quên nhiệm vụ của cô! 】
Bạch Miểu không chút để ý đi về phía sân tập: “Nhiệm vụ gì?”
Hệ thống hận sắt không thành thép: 【 Đương nhiên là bồi dưỡng tình cảm với nam chính! 】
“Không phải hiện tại ta đang cùng hắn bồi dưỡng tình cảm sao?” Bạch Miểu nói, “Ngươi xem sư tôn quan tâm ta, còn bảo ta ăn cơm này.”
Hệ thống hận không thể biến ra một đôi tay tới bóp chết nàng.
【 Cho dù cô tính khe nhỏ sông dài*, thì có một số cốt truyện mấu chốt không thể bỏ qua! 】
* Khe nhỏ sông dài: ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng
Bạch Miểu: “Ví dụ?”
【 Ví dụ tự tay bện tua kiếm cho hắn, tự tay làm điểm tâm cho hắn, tự tay xử lý vết thương cho hắn……】
“Bạch Miểu!”
Hệ thống còn chưa nói xong, một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu đột nhiên từ trong đám người chạy tới, kéo tay Bạch Miểu.
Thiếu nữ tên là Đường Chân Chân, là bạn cùng phòng với Bạch Miểu, cũng là cô gái sáng sớm gọi nàng dậy đi xem luyện ngự kiếm.
Nàng tính cách nhiệt tình hoạt bát, lạc quan hoà đồng, cũng không xấu tính, Bạch Miểu và nàng ở chung thật sự hòa hợp.
“Đừng qua đó.” Nàng hướng Bạch Miểu lắc đầu, “Chu Thận ở phía trước, đừng để hắn thấy tỷ……”
Bạch Miểu vừa nghe thấy tên này liền cảm giác đen đủi, hai người xoay người định đi, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh âm dương quái khí.
“Ồ, đây không phải Bạch Miểu sao.”
Một đám người nghênh ngang đi tới, người được vây quanh ở bên trong cầm thanh kiếm đứng ngay ngắn, mặt mày tràn đầy kiêu ngạo.
“Vội vã như vậy là muốn đi đâu thế?” Người đứng giữa nọ dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường đánh giá Bạch Miểu trên dưới một phen, cười nhạo nói, “Chẳng lẽ cuối cùng sư tôn ngươi nhớ tới mình còn có một đồ đệ phế vật, đột nhiên muốn truyền ngươi?”
Bạch Miểu: Chết lặng.jpg
Nguyên chủ không hổ là tiểu bạch hoa khổ tình, vào tông môn liền trêu chọc loại pháo hôi ác độc này.
Người này tên Chu Thận, là con cháu thế gia có chút tư chất, lúc trước cũng giống Bạch Miểu được lựa chọn khi tham gia đại điển thu đồ đệ, hiện tại là đệ tử của Huyền Hư trưởng lão.
Huyền Hư trưởng lão đối với hắn không tồi, sớm đã tặng thanh kiếm cho hắn. Hắn được kiếm càng thêm kiêu ngạo, suốt ngày mang theo nhóm tuỳ tùng của mình rêu rao khắp nơi, nhưng lại không gây ra rắc rối gì, những người khác cho dù không thích hắn, cũng không thể làm gì.
Hắn biết Bạch Miểu không có gia thế chống lưng, lẻ loi hiu quạnh, lại là người duy nhất vào đại điển thu đồ đệ không có ai nhận, lâu lâu tới chế nhạo nàng, cười nhạo nàng, lấy đó để thể hiện ưu việt của mình.
Nguyên chủ sợ hắn, mỗi lần vừa thấy hắn, chỉ biết nhỏ giọng nói sai rồi, ta cũng có sư tôn, không nghĩ tới như vậy chỉ khơi dậy ham muốn lăng nhục người khác của đối phương, khiến thái độ của đối phương càng quá đáng.
“Sao không nói, nói đi.” Vẻ mặt Chu Thận ác ý nhìn Bạch Miểu, “Không phải ngươi nói ngươi có sư tôn sao?”
“Sư tôn ngươi đâu?”
Bạch Miểu lười phản ứng lại hắn, thở dài.
Ánh mắt Chu Thận không tốt: “Ngươi có ý gì?”
Bạch Miểu: “Không có ý gì, chỉ là mệt mỏi.”
“Mệt mỏi?” Chu Thận nghi hoặc chớp mắt một cái, ngược lại cười nhạo, “Một phế vật không có sư tôn như ngươi, cả ngày ăn không ngồi rồi, còn sẽ mệt?”
“Đương nhiên mệt nha, lâu lâu bị một đám pháo hôi quấy rầy, đổi lại là ngươi ngươi có mệt không?” Bạch Miểu lại buông tiếng thở dài, nhìn qua rất là bối rối.
“Pháo hôi là cái gì?”
“Không biết, chẳng lẽ là một loại pháo?”
“Nghe không giống lời tốt đẹp lắm……”
Nhóm tuỳ tùng phía sau Chu Thận khẽ nói nhỏ, Chu Thận cau mày, rất nhanh phản ứng lại.
“Ngươi dám mắng ta?!”
Bạch Miểu cười như không cười: “Chính ngươi tự nhận, đâu có gì liên quan tới ta?”
Chu Thận tức khắc lạnh mặt: “Ngươi tìm chết?”
Đường Chân Chân thấy thế, âm thầm nắm chặt tay Bạch Miểu, đúng lúc này, phía sau Chu Thận đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh lẽo.
“Nói ai tìm chết?”
Mọi người xoay lại, nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú lặng yên đứng phía sau, cười nhìn bọn họ.
Là Liễu Thiều.
Sắc mặt Chu Thận cùng nhóm tuỳ tùng tức khắc trở nên có chút khó coi.
Liễu Thiều là đệ tử cùng tốp với bọn họ, nhập môn chưa đầy nửa năm, hiện giờ đã khiến mọi người ở Phù Tiêu Tông biết đến.
Không có nguyên nhân khác, chỉ vì Liễu Thiều người này, thật sự quá thiên tài.
Lúc trước ở đại điển thu đồ đệ được chưởng môn chân nhân liếc mắt một cái nhìn trúng, mang về Thượng Thanh Phong. Một tháng ngắn ngủi, liền từ Luyện Khí đột phá đến Trúc Cơ.
Đối với hắn mà nói, tu hành đơn giản như uống nước ăn cơm. Dù hắn không quý trọng thiên phú này, cả ngày sa vào ăn nhậu chơi bời, người khác phải tốn 10 ngày mới có thể lĩnh ngộ việc học, thì hắn chỉ liếc mắt một cái liền có thể thông hiểu đạo lí, khiến người khác đỏ mắt ghen tị.
So với Liễu Thiều, Chu Thận chỉ là người thường có chút tư chất nho nhỏ thôi. Một khi xảy ra xung đột chính diện, hắn tất nhiên không phải đối thủ của Liễu Thiều.
Sắc mặt Chu Thận khó coi, mạnh mẽ nói: “Không có gì, nói giỡn thôi.”
“Kiểu giỡn này vẫn là không thỏa đáng, dù sao Bạch Miểu là bằng hữu của ta.” Liễu Thiều sờ sờ cằm, “Ta sẽ nghiêm túc.”
“…… Cái này ta tất nhiên sẽ hiểu.”
Mặt Chu Thận trắng rồi lại xanh, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Miểu, sau đó liền mang theo nhóm tuỳ tùng chật vật chắp tay, vội vàng rời đi.
Đường Chân Chân tức khắc nhẹ nhàng thở ra: “Rốt cuộc cũng đi rồi.”
Liễu Thiều cười nhướng mày với Bạch Miểu: “Muội tính cảm tạ ta như thế nào?”
Bạch Miểu nghĩ nghĩ: “Mời huynh ăn canh đậu hũ ở thiện đường nhé.”
Liễu Thiều nghe vậy, tức khắc ghét bỏ nhíu mày.
Đường Chân Chân ở một bên nhìn Liễu Thiều, lại nhìn Bạch Miểu, đột nhiên lộ ra biểu tình tỉnh ngộ.
“Cái kia, muội đột nhiên nhớ ra còn có việc, hai người tiếp tục nói chuyện đi, muội đi trước đây!”
Đường Chân Chân làm mặt quỷ với Bạch Miểu, không đợi nàng đáp lại liền nhảy nhót chạy xa.
Bạch Miểu: “……”
Cô nhóc này tuyệt đối suy nghĩ nhiều.
Nàng quay đầu, phát hiện trên mặt Liễu Thiều cũng là biểu tình giống nàng.
Trong lòng hai người hiểu rõ, bất đắc dĩ nhìn nhau cười.
“Thế nào, muốn cùng ta học kiếm không?” Liễu Thiều giương cằm, hứng thú dạt dào, “Lần sau gặp phải Chu Thận nữa, muội có thể trực tiếp đánh hắn.”
Bạch Miểu lắc đầu: “Ta chờ sư tôn dạy ta.”
Nếu bây giờ nàng học xong, đến lúc đó Thẩm Nguy Tuyết cho rằng nàng tự học là được, về sau trực tiếp nuôi thả nàng thì làm sao bây giờ?
“Muội còn trông cậy vào vị sư tôn của muội sao?” Liễu Thiều vẻ mặt ghét bỏ, đột nhiên phản ứng lại, “Từ từ, hay là ngài ấy tìm muội?”
Hắn biết sư tôn Bạch Miểu sau đại điển thu đồ đệ liền chưa từng xuất hiện, ở trong mắt hắn, cái danh sư tôn này chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Bạch Miểu gật đầu.
Nói đúng ra, là nàng tìm hắn.
Liễu Thiều ngạc nhiên: “Ngài ấy nói như thế nào?”
“Người nói……” Bạch Miểu thần sắc vi diệu, “Chăm chỉ ăn cơm.”
Liễu Thiều: “……”
Sau một lúc lâu, hắn cảm khái một tiếng: “Sư tôn của muội, thật là người kỳ quái……”
Bạch Miểu: “…… Ừm.”
Hai người lại trò chuyện chốc lát, Liễu Thiều đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, mười ngày sau là ngày nghỉ, muốn cùng ta xuống núi không?”
Bạch Miểu nghe vậy, tức khắc ánh mắt sáng lên: “Ăn lẩu?”
Liễu Thiều: “Đương nhiên!”
Dù tư chất hai người khác xa nhau, nhưng ăn nhậu chơi bời lại là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Lúc trước sở dĩ Bạch Miểu kết bạn với Liễu Thiều, cũng là vì hai người đồng thời trốn học, vừa vặn trốn đến cùng một hòn non bộ. Hai người ghé vào nói đông nói tây, rất ngạc nhiên khi sở thích lại giống nhau như vậy, đặc biệt nhắc tới thức ăn ở Phù Tiêu Tông, hai người đều căm thù đến tận xương tuỷ……
Cứ thường xuyên qua lại như vậy, hai người rất nhanh trở thành bằng hữu không có gì giấu nhau. Mặc dù Liễu Thiều đã dọn khỏi Thượng Thanh Phong, nhưng cũng thường xuyên đến đệ tử uyển tìm Bạch Miểu chơi.
Dưới chân núi có quán lẩu, vẫn là Liễu Thiều nói cho nàng.
“Được!” Bạch Miểu đáp ứng, “Ta nhất định đi!”
Hệ thống: 【 Ký chủ……】
Liễu Thiều: “Vậy quyết định như vậy, nhớ mang tiền đó!”
Bạch Miểu: “Ừm!”
Hệ thống: 【……】
*
Sau khi trở lại chỗ ở, hệ thống bắt đầu lải nhải quở trách nàng.
【 Đừng chỉ nghĩ chơi, cốt truyện cốt truyện, cô phải đi theo cốt truyện……】
Bạch Miểu không kiên nhẫn nói: “Sao ngươi nói lắm thế?”
【…… Cô còn không biết xấu hổ mà trách tôi?! 】
“Hay là nói ngươi chỉ là hệ thống.” Bạch Miểu lắc đầu, “Ngươi một mực thúc giục ta là vì cái gì?”
Hệ thống: 【 Đi theo cốt truyện. 】
“Ta xuống núi là vì cái gì?”
Hệ thống: 【 Chơi. 】
“Sai.” Bạch Miểu chém đinh chặt sắt, “Ta xuống núi, đúng là vì đi theo cốt truyện.”
Hệ thống: Cô lừa quỷ à???
Bạch Miểu nghiêm túc: “Lúc trước ngươi cũng nói, kế tiếp ta nên bện tua kiếm cho sư tôn. Muốn ta bện tua kiếm thì được, nhưng nguyên liệu ở đâu ra? Không phải xuống núi đi mua sao?”
“Cho nên nói,” Bạch Miểu trầm giọng, “Ta là vì để cốt truyện có thể tiến hành thuận lợi, cho nên mới muốn xuống núi. Ngươi hiểu chưa?”
Hệ thống: 【 Dường như có chút đạo lý……】
Bạch Miểu: Kế hoạch thông qua √
Lừa hệ thống xong, Bạch Miểu bắt đầu suy xét quà tặng.
Đương nhiên không phải quà tặng sư tôn, mà là tặng Thanh Loan.
Về sau nàng khẳng định sẽ thường xuyên ra vào Tê Hàn Phong, luôn xung đột với Thanh Loan là không thể được. Tuy rằng sư tôn đã giáo dục Thanh Loan, nhưng Thanh Loan khẳng định không phục, nếu không dỗ nó vui vẻ, về sau sớm hay muộn sẽ mổ nàng nữa.
Bạch Miểu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên tặng sâu là khá ổn.
Chim đều thích ăn sâu, tặng sâu sẽ chuẩn không sai.
Mấy ngày kế tiếp, nàng bắt đầu toàn tâm toàn ý đào sâu. Một mình đào vẫn chưa đủ, còn lôi kéo Đường Chân Chân và Liễu Thiều cùng đào, mắt thấy sâu quanh đệ tử uyển sắp bị bọn họ đào hết, nàng mới cảm thấy mỹ mãn dừng tay.
Nhìn túi sâu đầy ú ụ, hệ thống phát ra âm thanh nôn mửa.
Bạch Miểu làm lơ nó, mang theo túi phình to, đi vào Tê Hàn Phong.
Trên Tê Hàn Phong mây mù lượn lờ, cây xanh chạy dài. Nàng tới dưới tàng cây tử đằng lần trước, nhưng không thấy Thẩm Nguy Tuyết, cũng không thấy Thanh Loan.
Nàng lại tìm theo đường mòn, xuyên qua một rừng hoa đào như rặng mây đỏ, cuối cùng ở sâu rừng đào tìm được Thẩm Nguy Tuyết.
Hắn đang ngồi trước ngọc án, tay cầm quyển sách, tóc đen được buộc lỏng bằng lụa màu bạc.
Vài sợi tóc từ đầu vai hắn chảy xuống, hoa rụng rực rỡ, ánh sáng thưa thớt, bốn phía thanh u yên tĩnh.
Bạch Miểu theo bản năng thả nhẹ bước chân.
Nhưng đối phương vẫn nhận ra hơi thở của nàng.
“Con đến rồi.” Thẩm Nguy Tuyết hơi ngước mắt, tầm mắt rơi xuống túi trong tay nàng, “Đó là cái gì?”
Nàng cách nhiều ngày như vậy mới tới tìm hắn, hắn cũng không hỏi nàng đang làm gì, gần đây làm gì, học cái gì.
Bạch Miểu mơ hồ ý thức được, vị sư tôn này của nàng, đại khái là không thích ở chung với người khác.
Cho nên Tê Hàn Phong mới có thể quạnh quẽ như thế, trừ hắn và Thanh Loan, một tạp dịch* cũng không có.
* Tạp dịch: người giúp việc
Bạch Miểu thành thật nói: “Là sâu.”
Đáy mắt Thẩm Nguy Tuyết hiện lên một tia kinh ngạc: “…… Sâu?”
Bạch Miểu gật đầu: “Là lễ vật con chuẩn bị cho Thanh Loan.”
Nói xong, nàng nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng gọi vài tiếng. Thanh Loan nghe thấy Bạch Miểu gọi nó, hồi lâu mới từ rừng đào chậm rãi bay ra, ngẩng cao đầu, tư thái rất kiêu căng.
Bạch Miểu mở túi, đem sâu lúc nhúc bên trong cho nó xem.
“Thế nào, ngươi thích không?”
“!”
Ánh mắt Thanh Loan tức khắc thẳng. Trong nháy mắt, rụt rè, ưu nhã, thong dong…… Hết thảy phẩm chất tốt đẹp đều bị nó vứt ra sau đuôi. Nó hưng phấn tiến lên, đầu chui vào trong túi, một bên vẫy cánh, một bên há mõ nuốt mỹ thực phong phú.
Đáy mắt Thẩm Nguy Tuyết hiện lên ý cười nhạt: “Đừng để sâu bò ra.”
Thanh Loan: “Hú ——”
Nhìn thấy Thanh Loan ăn thật sự vui vẻ, Bạch Miểu cũng rất vui. Xem ra quà vẫn hữu dụng, nỗ lực của nàng cùng các bạn nhỏ cuối cùng không uổng phí.
Thẩm Nguy Tuyết buông sách, thấy thiếu nữ vẫn đứng ở một bên, liền hướng nàng vẫy tay, ý bảo nàng đến gần một chút.
Bạch Miểu ngoan ngoãn đi qua, đôi tay chấp sau lưng, cằm nhòn nhọn, gương mặt không có hai lượng thịt.
Thẩm Nguy Tuyết chống đầu, ôn hòa nhìn nàng: “Gần đây có ăn cơm cẩn thận không?”
Hắn vẫn còn nhớ chuyện này.
Bạch Miểu bất động thanh sắc gật gật đầu.
Kỳ thật nàng vẫn ăn ít như trước, mỗi ngày đối phó một chút, không đói bụng là được, cũng không ăn thêm nữa.
Chủ yếu vẫn là không ăn uống.
Nàng không muốn ăn những thứ canh trong như nước lọc* đó nữa, nàng muốn ăn thịt, móng heo kho tàu, bò nạm cà chua, gà Cung Bảo, chân dê nướng……
* Canh trong như nước lọc: nguyên văn 清汤寡水 /qīng tāng guǎ shuǐ/, mô tả các món ăn có quá nhiều nước, thô và không có vị. Ám chỉ cuộc sống khó khăn thiếu thốn, cơm canh đạm bạc.
Bạch Miểu nghĩ đến mà nước miếng sắp chảy ra.
Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên nói: “Có phải gần đây không ăn uống?”
Bạch Miểu: “……”
Như vậy cũng bị hắn nhìn ra? Nàng biểu hiện rất rõ ràng sao?
“Ngay cả đạo bào mà con cũng không mặc vừa.” Thẩm Nguy Tuyết kiên nhẫn giải thích, “Nếu trong khoảng thời gian này không ăn cơm, sao có thể giỏi được.”
Bạch Miểu: “……” Sơ ý rồi.
Vừa nói dối đã bị vạch trần, Bạch Miểu ít nhiều có chút xấu hổ. Nàng sờ sờ mũi, thành thật nói: “Thiện đường không có thứ con muốn ăn……”
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng hỏi nàng: “Con muốn ăn gì?”
Bạch Miểu không cần nghĩ ngợi: “Con muốn ăn móng heo kho tàu.”
Thẩm Nguy Tuyết hơi sửng sốt: “Có phải…… Có chút ngấy?”
Bạch Miểu liên tục lắc đầu: “Không ngấy không ngấy, một chút cũng không ngấy.”
Thẩm Nguy Tuyết: “……”
Hắn trầm mặc một lát, uyển chuyển mở miệng: “Kỳ thật, con ăn uống không tốt, đột nhiên ăn quá nhiều đồ mặn, ngược lại không tốt cho dạ dày.”
Haiz, biết ngay hắn sẽ không làm móng heo cho nàng ăn.
Dù sao Thẩm Nguy Tuyết sẽ không ăn móng heo, chính hắn không ăn, hơn phân nửa cũng sẽ không hy vọng đồ đệ mình ăn.
Bạch Miểu mất mát rũ mi: “Đệ tử đã biết.”
Thẩm Nguy Tuyết yên lặng nhìn nàng, nhớ tới lời Chúc Ẩn chân nhân nói.
“Thanh Hoài thu đồ đệ xong liền bế quan, đứa nhỏ này hiện tại hẳn là còn ở đệ tử uyển.”
Rõ ràng tư chất cũng được, lại bị sư phụ không quan tâm mà ném một bên, trong lòng tủi thân cũng khó tránh khỏi.
Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng suy tư, đột nhiên vươn tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng rơi xuống đầu thiếu nữ.
Bạch Miểu hơi kinh ngạc: “Sư tôn?”
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng sờ tóc nàng.
“Chăm chỉ ăn cơm,” hắn nói, thanh âm nhẹ nhàng bao dung, “Ta sẽ dạy con kiếm quyết.”