Hệ thống thấy vậy liền rất sốt ruột: 【 Cô mau đi đưa tua kiếm đi! 】
Bạch Miểu lắc đầu: “Chờ một chút.”
Hệ thống: 【 Còn chờ cái gì? 】. Truyện Đô Thị
“Lần trước ta phạm sai lớn như vậy, lúc này mới qua mấy ngày, nếu hắn còn chưa nguôi giận thì sao?” Bạch Miểu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Hệ thống: 【 Càng không nguôi giận, mới càng phải tặng quà cho hắn. 】
Bạch Miểu thở dài: “Ngươi cho rằng vì sao nữ chính muốn tặng tua kiếm cho nam chính?”
Hệ thống: 【 Đương nhiên là vì biểu đạt tình cảm. 】
“Quá đơn giản.” Bạch Miểu nói, “Đây kỳ thật là một loại tín vật.”
Hệ thống khó hiểu: 【 Tín vật? 】
“Nhìn vật nhớ người, làm bạn bên nhau.” Bạch Miểu cười khẽ, “Là tâm tư thầm kín của thiếu nữ đó.”
【 Nếu cái gì cô cũng biết, vì sao không nhanh đưa cho hắn, đi xong cốt truyện? 】
“Ngươi hiểu cái gì gọi là nhìn vật nhớ người không?” Bạch Miểu tức giận nói, “Tâm tình người ta tốt lúc nhìn vật nhớ người mới có thể tăng hảo cảm, ngươi chọn lúc hắn tức giận khiến hắn nhìn vật nhớ người, muốn bị đánh à?”
Hệ thống không lời nào để nói.
Cứ như vậy, lại qua mấy ngày, trên núi bắt đầu mưa phùn liên miên.
Bạch Miểu không đi học, Đường Chân Chân cũng lười biếng, cùng nàng ở trong ký túc xá cắn hạt dưa.
Hai ngày trước có vài vị sư tỷ kiểm tra phòng, thu hết thoại bản người lớn mà Đường Chân Chân trân quý đi. Đường Chân Chân tâm như tro tàn, tạm thời cũng không có tâm tư đi mua mới, liền kể toàn bộ bát quái mình nghe được trong khoảng thời gian này cho Bạch Miểu.
“Nghe nói mấy ngày trước có người thổ lộ với Liễu Thiều, cô nương đó lớn lên còn rất xinh đẹp, tỷ có nguy cơ đấy.”
Bạch Miểu: “Ha.”
“Ngày hôm qua có người trượt chân ở sân tập khi so kiếm, người nọ đổ lỗi do trời mưa, không chịu nhận thua, cuối cùng hai người đánh nhau.”
Bạch Miểu: “Ồ.”
“Lần trước lúc tỷ không ở có người tới hỏi thăm Trình Ý, muội thấy hắn bình thường, liền đuổi đi.”
Bạch Miểu: “À.”
Đường Chân Chân nói đến miệng lưỡi khô, Bạch Miểu cắn hạt dưa miệng lưỡi cũng khô.
Nàng đứng dậy châm trà, Đường Chân Chân trong lúc vô tình liếc nàng một cái, đột nhiên kinh hô: “Hình như tỷ cao lên rồi!”
Bạch Miểu cũng rất kinh ngạc: “Thật vậy chăng?”
“Đương nhiên là thật!” Đường Chân Chân vỗ vỗ vỏ hạt dưa trên tay, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, đưa tay lên đỉnh đầu kiểm tra, “Tỷ xem, lúc trước tỷ chỉ tới lông mày muội, hiện tại đã cao ngang muội rồi này!”
Bạch Miểu cầm lấy kiếm gỗ khoa tay múa chân một chút.
Xác thật, hiện tại nàng và Đường Chân Chân cao giống nhau, đạo bào cũng ngắn hơn trước một đoạn.
Ánh mắt Bạch Miểu sáng lên, lập tức buông kiếm gỗ, cầm lấy ô để ở ven tường đi ra ngoài.
“Ấy, bên ngoài còn đang mưa mà, tỷ muốn đi đâu?” Đường Chân Chân ở sau hô.
“Ra ngoài đi dạo!”
Bạch Miểu thuận miệng lên tiếng, cũng không quay đầu lại mà biến mất trong màn mưa.
Nàng cầm ô, một mình đi đến Tê Hàn Phong.
Hệ thống đoán không ra tâm tư của nàng: 【 Cô đây là đột nhiên nghĩ đến cái gì sao? 】
“Ta cao lên, chứng minh trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn chăm chỉ ăn cơm.” Bạch Miểu cầm ô đi trong mưa, “Sư tôn thấy được, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Hệ thống tức khắc hiểu ý nàng: 【 Sau đó cô sẽ thuận thế đưa tua kiếm cho hắn? 】
Bạch Miểu: “Xem ra ngươi cũng không quá ngốc.”
Hệ thống: 【……】
Mưa bụi lất phất, Bạch Miểu ngựa quen đường cũ đi lên sơn đạo, dần dần đi vào mây mù mênh mông. Không bao lâu, có hai thân ảnh từ sau thân cây đi ra.
“Chính là người nọ sao?” Phong Thanh hỏi.
Chu Thận gật đầu, trong mắt hiện lên oán hận: “Chính là cô ta.”
Phong Thanh nhìn hắn một cái, biểu tình có chút lãnh đạm.
Chu Thận và hắn tuy đều là đệ tử của Huyền Hư trưởng lão, nhưng hắn đối với sư đệ mới nhập môn không lâu này cũng không có hảo cảm.
Chỉ có một nguyên nhân, người này quá mức rêu rao.
Tư chất bình thường, hành sự lại rất hống hách ương ngạnh. Không chỉ có đệ tử khác của trưởng lão không thích hắn, rất nhiều đồng môn cũng chướng mắt hắn.
Hiện giờ trưởng lão còn bảo mình cùng hắn đi điều tra cái gọi là gian tế……
Phong Thanh thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: “Kế tiếp làm thế nào?”
Hắn cố ý không quyết định, vứt quyền quyết định cho Chu Thận, như vậy cho dù làm sai, cũng không liên quan đến hắn.
Chu Thận oán hận nhìn chằm chằm ngọn núi trong mây mù, cắn răng nói: “Đương nhiên là theo sau.”
Phong Thanh không nói được, cũng không nói không được, chỉ gật đầu: “Đều nghe ngươi.”
Chu Thận nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn sơn đạo uốn lượn gập ghềnh trước mắt, nhấc chân đi tới.
*
Lúc Bạch Miểu đến Tê Hàn Phong, mưa lại lớn chút.
Nàng tìm mấy nơi Thẩm Nguy Tuyết thường đến nhất, tóc và quần áo đều bị mưa làm ướt, cũng không tìm thấy người.
Chẳng lẽ hắn không ở trên núi?
Bạch Miểu đang định tìm lại một lần, trên không đột nhiên truyền đến tiếng kêu trong trẻo.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Thanh Loan đang bay vòng trên đỉnh đầu nàng. Nước mưa rơi xuống lông nó, phản chiếu ánh sáng trong suốt, như đá quý rực rỡ lấp lánh.
Bạch Miểu: “Thanh Loan?”
Thanh Loan lại kêu một tiếng, đập cánh bay về phía tây nam.
Bạch Miểu lập tức đuổi kịp.
Thanh Loan ở trong mưa quanh co lòng vòng, bay vào rừng sâu. Bạch Miểu theo sát nó, không biết đi bao lâu, tầm nhìn rộng mở thông suốt, một toà trúc lâu xuất hiện trước mắt nàng.
Thanh Loan dừng trước trúc lâu, nhẹ nhàng vẫy cánh, ý bảo nàng đi vào.
Bạch Miểu đi đến trước trúc lâu, nhẹ nhàng đẩy ra, phát hiện cửa không đóng.
Nàng cụp ô, đặt dưới hiên, nhẹ nhàng đi vào.
Trong trúc lâu tiếng mưa rơi đột nhiên dừng lại, một phòng yên tĩnh. Ánh nến mờ ảo, Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng nằm trên án, hô hấp nhẹ nhàng.
Trên người hắn khoác một chiếc áo màu xanh đen mỏng, sợi tóc mềm mại rũ bên sườn mặt, hàng mi dài như cánh bướm động đậy, trong ánh nến lay động tạo ra một cái bóng nhàn nhạt.
Bạch Miểu lặng lẽ tiến lên, cúi người nhìn hắn.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên thổi đến một trận gió lạnh, mưa bụi nghiêng nghiêng bay vào, Bạch Miểu theo bản năng duỗi tay chắn một chút.
Lúc Thẩm Nguy Tuyết mở mắt, Bạch Miểu đang kéo áo ngoài cho hắn. Tóc đen của thiếu nữ ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, có chút ngứa, có chút lạnh.
“…… Là con à.” Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm hơi khàn.
“Con đánh thức người sao?” Động tác của Bạch Miểu khựng lại, trong mắt hiện lên tội lỗi.
Da nàng trắng thuần, sáng như tuyết dưới ánh nến nhạt, sợi tóc càng gần tai càng đen nhánh mềm mại.
Thẩm Nguy Tuyết nâng tay, vén sợi tóc buông xuống của nàng ra sau tai: “Không có.”
Bạch Miểu ngẩn ra, cười đứng lên: “Vậy là tốt rồi.”
Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi ngồi thẳng người, tay chống đầu, biếng nhác nhìn nàng.
Có lẽ là vì vừa tỉnh ngủ, cả người hắn đều uể oải, nhìn qua có chút chán nản.
“Bên ngoài mưa rất lớn sao?” Hắn thấp giọng hỏi.
Bạch Miểu: “Vẫn ổn ạ.”
Thẩm Nguy Tuyết nhắm mắt: “Lại đây một chút.”
Bạch Miểu không rõ nguyên do, vẫn nghe lời cúi người, hơi tiến sát vào hắn.
Thẩm Nguy Tuyết nâng tay, khẽ chạm tóc nàng, đầu vai, cổ tay.
Vầng sáng nhàn nhạt phát ra, hơi nước trên người nàng bốc hơi, tóc và quần áo khô trở lại, bên trên còn lưu lại một mùi hương lãnh đạm.
Là mùi trên người Thẩm Nguy Tuyết.
Bạch Miểu nghĩ thầm, kỹ năng hong khô tức thời thật tiện, nàng cũng muốn học.
Thẩm Nguy Tuyết liếc mắt một cái nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng: “Muốn học?”
Bạch Miểu ngừng lại, tiếp theo gật đầu như gà mổ thóc.
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng cười, ngữ điệu rất chậm: “Đợi mưa tạnh…… Ta dạy con.”
Bạch Miểu cảm thấy hôm nay hắn phá lệ lười biếng.
Khả năng mưa dầm như vậy, sẽ khiến người ta trở nên uể oải ỉu xìu.
Tuy rằng nàng cảm thấy, nếu muốn dạy hiện tại cũng có thể dạy, không cần chờ đến khi mưa tạnh…… Nhưng so với chuyện này, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Bạch Miểu đứng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ mong nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết.
“Sư tôn, người xem.” Nàng nâng tay lên đỉnh đầu khoa tay múa chân một hồi, “Con cao lên rồi.”
Thẩm Nguy Tuyết hơi giương mắt, ánh mắt không thay đổi, chỉ thấp giọng lên tiếng: “Ừm.”
Đáng giận, cư nhiên có lệ với nàng.
Bạch Miểu cảm thấy hôm nay khả năng mình không nên ra cửa, nếu không vẫn là đi về trước thôi.
Nhưng nàng vừa thấy mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ, rất nhanh đánh bay cái ý niệm này.
Ngày mưa, tới cũng tới rồi, không thể đi về tay trắng được?
Hôm nay nói như thế nào cũng phải đưa tua kiếm.
Bạch Miểu nhìn Thẩm Nguy Tuyết, từ túi giới tử lấy ra tua kiếm nàng tự bện.
Tua kiếm màu trắng dưới ánh nến càng thêm vẻ mượt mà đáng yêu, Bạch Miểu nhìn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên nhấc nó ra, cảm giác thiếu gì đó lại lần nữa nổi lên trong lòng.
Lông mi Thẩm Nguy Tuyết buông xuống, tựa ngủ tựa tỉnh, cũng không chú ý tới hành động của nàng.
Bạch Miểu lại giơ tua kiếm đến bên cửa sổ, nương ánh mặt trời u ám xem kỹ, đột nhiên nhanh trí, suy nghĩ rộng mở thông suốt.
Nàng lập tức trở lại trước án, nói với Thẩm Nguy Tuyết: “Sư tôn, mượn bút của người dùng một chút.”
Dứt lời, không đợi Thẩm Nguy Tuyết đáp lại, nàng liền trực tiếp cầm lấy bút lông trên án, chấm chút mực, chấm hai chấm lên hình tròn trên tua kiếm, lại vẽ một vòng cung dưới hai điểm.
Làm xong, nàng buông bút, cuối cùng lộ ra biểu tình vừa lòng.
Cảm giác như vậy mới đúng.
【 Ủa, cái quỷ gì thế này……】
Bạch Miểu không màng hệ thống ngăn trở, trực tiếp mở miệng: “Sư tôn, con có thứ muốn tặng người.”
Thẩm Nguy Tuyết nâng mắt: “Cái gì?”
Bạch Miểu đưa đồ tới trước mặt hắn: “Cái này.”
Thẩm Nguy Tuyết nhìn thứ kỳ quái nho nhỏ đó, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.
“Đây là cái gì?”
Bạch Miểu kiên định nói: “Búp bê cầu nắng.”
【 Tua kiếm! Tua kiếm! Là tua kiếm! 】 Hệ thống điên cuồng nhắc nhở.
Bạch Miểu: “…… Tua kiếm.”
Thẩm Nguy Tuyết: “?”
“Tua kiếm búp bê cầu nắng?” Hắn có chút bối rối, thong thả lặp lại một lần.
Đầu óc Bạch Miểu vừa thông, bắt đầu nghiêm túc nói hươu nói vượn.
“Đây là đồ chơi mà kiếm khách và người thường dùng để cầu thời tiết tốt hơn.”
“Rất nhiều kiếm khách người phàm hàng năm hành tẩu bên ngoài, sợ nhất gặp phải mùa mưa, cho nên bọn họ liền biến tua kiếm thành kiểu này, mang theo bên mình, cầu mùa mưa mau chóng kết thúc, sớm ngày tạnh ráo.”
Thẩm Nguy Tuyết như suy tư gì: “Thú vị, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói qua……”
“Haiz, tập tục ở địa phương nhỏ thôi ạ.” Bạch Miểu bịa một câu, tiếp tục nói, “Con xem mấy ngày nay vẫn luôn mưa không dứt, thật khiến người ta bực bội, liền làm một cái đưa cho người.”
Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, trên mặt rốt cuộc có một tia kinh ngạc.
“Đây là con làm?”
Bạch Miểu gật đầu: “Tuy rằng có chút xấu……” Nàng đổi chủ đề, cong mắt cười nói, “Nhưng ngụ ý vẫn là tốt ạ.”
“Sư tôn cũng không thích trời luôn mưa phải không ạ? Con thấy người ngủ đến tinh thần không tốt.”
Nàng nói chuyện không lớn không nhỏ, không hề lễ nghĩa, nhưng Thẩm Nguy Tuyết nghe xong cũng không thèm để ý.
Mưa dầm liên miên, ma khí ở nhân gian cũng sẽ tùy theo mà tăng thêm, hắn xác thật không quá thích.
“Con nói đúng.” Thẩm Nguy Tuyết tiếp nhận búp bê cầu nắng từ trong tay nàng, lẳng lặng nhìn chăm chú, “Là ngụ ý tốt.”
Bạch Miểu nghiêng đầu, thật cẩn thận nhìn hắn: “Vậy…… Người thích không?”
Thẩm Nguy Tuyết mặt mày ôn nhu, sờ tóc nàng, cười dịu dàng: “Cảm ơn con, ta rất thích.”
Bạch Miểu: “!”
Làm tròn là đúng, nàng làm tròn là quá hợp lý!
“Thế nào, ta hoàn thành rất tốt đi?” Bạch Miểu ở trong lòng đắc ý, “Hắn nói rất thích kìa.”
Ngữ khí của hệ thống phức tạp: 【 Cái kia của cô căn bản không phải tua kiếm……】
“Ai nói không phải?” Bạch Miểu không phục, “Không tin bây giờ ngươi hỏi hắn, xem hắn có thừa nhận đó là tua kiếm không.”
Hệ thống không hé răng.
Tuy rằng quá trình không giống nó mong muốn, nhưng Thẩm Nguy Tuyết đã nhận lễ vật, đoạn cốt truyện này liền tính thuận lợi đi xong.
Tuy rằng hắn phản ứng không giống trong nguyên tác, thậm chí có thể nói là một trời một vực……
Bạch Miểu cũng mặc kệ hệ thống đang rối rắm, nàng trông mong nhìn Thẩm Nguy Tuyết, tâm tình rất tốt: “Sư tôn, người tính treo búp bê cầu nắng ở đâu?”
Thẩm Nguy Tuyết hơi trầm ngâm: “Ta muốn treo nó trên thân kiếm, chỉ là, ta lâu không dùng kiếm……”
Hắn thân là Kiếm Tôn, tu vi thâm sâu, kiếm sinh từ tâm, sớm đã không cần kiếm thật.
“Vậy treo ở mái hiên đi!” Bạch Miểu vỗ tay một cái, “Những kiếm khách không cần kiếm đều làm như thế này.”
Kiếm khách không cần kiếm…… Thẩm Nguy Tuyết không khỏi mỉm cười.
“Bây giờ con liền đi treo.” Bạch Miểu vừa xung phong nhận việc đứng lên, ngoài trúc lâu đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Thanh Loan.
Bạch Miểu hiếu kỳ nói: “Có phải nó muốn vào?”
Thẩm Nguy Tuyết lắc đầu, ý cười nhạt dần: “Có người tới.”
Bạch Miểu: “Ai ạ?”
“Ta đi xem.” Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi đứng dậy, áo mỏng màu xanh đen theo đầu vai rơi xuống mặt đất.
Buồn bực trên người hắn lặng yên biến mất, thay vào đó, là một loại kiên quyết lạnh lẽo thấu xương.
Bạch Miểu thấy thế, lập tức nói: “Con cũng đi.”
Nói xong, nhặt áo khoác mỏng lên đuổi theo.