Chương 16

Ma Tôn vừa dứt lời, vài người trong đám tu sĩ thiếu chút nữa sặc nước miếng.

… Lần đầu tiên thấy có kiểu uy hiếp đó.

Nhưng đối với Hứa Tây, chiêu này dùng rất được, dù sao dính vào Ma Tôn ngủ rất thoải mái. Mèo trắng lập tức ngoan ngoãn, miệng nhỏ khẽ nhếch, buông lỏng ngón tay Ma Tôn ra. Vết răng mờ mờ lưu lại dấu hồng nhạt trên da thịt trắng nõn, mèo trắng nhìn thấy, theo bản năng đưa lưỡi ra liếm nhẹ coi như chuộc tội.

Cảm giác ẩm ướt mang điện mà tới.

Dường như nhớ đến cái gì, biểu tình Ma Tôn bỗng biến đổi, hắn im lặng né tránh động chạm của mèo trắng, chắp tay về sau.

Thiên điện Thôi Ngôi Điện, chốn uy nghiêm dùng để bàn việc lớn, Ma Tôn ngồi trên ghế chủ tọa, trong lòng ôm một con mèo. Vài vị trưởng lão Cùng Quang Phái tách ra ngồi hai bên, Hứa Tây nhanh chóng nhận ra nam chính cũng theo cùng. Đám trưởng lão người nọ nối tiếp người kia, một canh giờ chỉ nói nói nói, mãi mới lủng củng biểu đạt xong ý tứ rồi trình văn kiện lên. Trên văn kiện đã đóng mấy cái dấu.

Nhờ công sức Ma Tôn kiên trì cần mẫn, nai lưng dạy học mà Hứa Tây ngó đầu lên đã đọc được đại khái văn kiện trước mặt. Thật ra cậu đau đáu chuyện này từ lúc được cứu về, Hứa Tây lo hai bên sẽ náo loạn khó bề yên ổn, thế giới lại vì sự kiện đột ngột nào đó quay về thiết lập ban đầu. Hiện giờ thì khác, Hứa Tây nhìn văn kiện trước mặt, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra theo bản năng.

Hòa bình được tái lập.

Cốt truyện hình như thay đổi hoàn toàn rồi.

Sau khi kết thúc nghị sự, các tu sĩ Cùng Quang Phái hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên sẽ không ở lại Ma giới mà nhanh chóng cáo lưu. Chờ cho tu sĩ lục đục rời đi một đoạn không xa, Hứa Tây mới nhân cơ hội kêu khẽ về phía nam chính.

Sự việc của Từ Minh Chương đã đả kích Khanh Thanh Trạch cực lớn, khoảng thời gian không gặp hắn gầy xọp đi, tiều tụy hơn, cả người lộ ra vẻ chán nản. Nghe được tiếng mèo kêu, Khang Thanh Trạch chậm chạp chớp mắt một cái rồi mới dừng lại.

Cảm xúc của hắn đối với mèo trắng có phần phức tạp.

Khi trước, vì cứu cậu nên Ma Tôn phế bỏ Từ Minh Chương, Khang Thanh Trạch biết mèo trắng rất có linh tính, lần đó cậu là người bị hạ, hắn không thể lẫn lộn đúng sai mà vô cớ chán ghét cậu. Thậm chí khi đối mặt, hắn còn bị những việc Từ Minh Chương từng làm ảnh hưởng, sinh ra đôi phần hồ thẹn.

Hứa Tây chỉ muốn xác nhận một chuyện, cậu gọi Khang Thanh Trạch lại rồi nhanh chóng dò hỏi, “Meo, meo meo?”

“Ờ… Cho hỏi, ngươi đổi sư phụ rồi à? Sư phụ mới của ngươi là ai vậy?”

Tuy Khang Thanh Trạch không biết mèo trắng hỏi vậy có ý gì nhưng chỉ ngây người giây lát, rồi đáp lời, “Mới đổi mấy hôm trước, Thái Sơ chân nhân nhận ta làm đồ đệ.”

Hứa Tây nghe vậy rốt cuộc cũng yên lòng, vui sướng đong đưa cái đuôi.

Khang Thanh Trạch là nam chính thế giới này, nhất định về sau sẽ càng ngày càng mạnh. Trong nguyên tác, lần nào hắn đột phá cũng đang tranh đấu với Ma Tôn, lần lượt bị Ma Tôn chèn ép. Nói cách khác, phản diện Ma Tôn là công cụ giúp nam chính thăng cấp, có lần hai người đấu đá hăng say, nam chính bị trọng thương nên ngã xuống nơi ở của Thái Sơ chân nhân. Thái Sơ chân nhân lên sân khấu vài giây nhưng lại cung cấp cho nam chính một bản tay vàng hậu hĩnh, chỉ điểm giúp hắn nhanh chóng đột phá.

Hiện tại cốt truyện đã thay đổi, nam chính trực tiếp bái Thái Sơ chân nhân làm thầy, ngày nào cũng khổ luyện, thăng cấp há phải dễ như ăn bánh hay sao, Ma Tôn cũng không cần cái vai diễn công cụ hình người kia nữa.

Hứa Tây nghĩ đến đây không khỏi vui vẻ.

Rốt cuộc so với tình trạng ngày ngày đánh đánh giết giết, cậu vẫn thích cuộc sống sâu gạo hiện tại hơn.

Mèo trắng hỏi được đáp án vừa lòng, chuẩn bị nâng chân lên vẫy vẫy mấy cái tạm biệt nam chính thì chóp đuôi đang ngoáy loạn bị đè lại không nặng không nhẹ. Tầm nhìn cũng bị vải đen thêu hoa văn phức tạp che kín.

Đến khi Khang Thanh Trạch nâng mắt lên lần nữa, hắn đã không thấy bóng dáng mèo trắng đâu, chỉ đối diện với tầm mắt đạm bạc của Ma Tôn. Nhìn động tác thập phần chiếm hữu nọ, Khang Thanh Trạch thức thời không ở lại, thấp giọng cáo từ rồi rời đi.

Hứa Tây học hành chẳng nghiêm túc chút nào nên hiệu quả pháp quyết đem lại cũng chẳng lớn là bao.

Nhờ số tin tức khi trước truyền ra, Ma Tôn đã thu được một cái linh phù từ một người bạn già. Lão tên Thạch Đằng Thanh, là xà yêu, khi trẻ Hoắc Kỳ ghé qua Yêu giới rèn luyện kết thành bạn. Đạo hạnh của Thạch Đằng Đăng và Hoắc Kỳ không khác biệt lắm, Xà tộc ở Yêu giới có bối phận không nhỏ, Ma Tôn làm chi chủ một giới, trước nay nghĩ gì có nấy, dễ như trở bàn tay, hành động tung tin tìm kiếm khắp tam giới thế này quả thật hiếm lạ. Chính vì sự hiếm lạ này nên chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, tin tức đã bay khắp tam giới, thậm chí Thạch Đằng Đăng đang nhàn hạ dưỡng lão trong bí cảnh Yêu tộc cũng nghe nói.

Hoắc Kỳ ngồi bên bàn mở linh phù ra, âm thanh đối phương bèn truyền đến.

“Sao ngươi gấp gáp muốn tìm đồ vật tăng tiến tu vi vậy? Chẳng nhẽ tu luyện chững lại rồi? Ta có linh chi da rắn sắp tới độ, chắc sẽ giúp được phần nào.”

Linh chi da rắn, ý trên mặt chữ, nó là vỏ rắn được lột từ cơ thể xà yêu ngàn năm, cấy vào thân cây coi như chất dinh dưỡng nuôi lớn linh chi. Xà yêu ngàn năm đã hiếm, linh chi da rắn càng hiếm hơn, quả thực là bảo vật hiếm có.

Một khi đã hái linh chi xuống linh khí sẽ bắt đầu tan ra, cần dùng tại chỗ.

Ma Tôn nhìn con ngươi đen láy của mèo trắng, suy tư một lát, sau đó phất tay cất linh phù đi.

“Lập tức khởi hành.”

Lát sau, Hứa Tây nhận được một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt là cậu không cần chết dí trong Thôi Ngôi Điện nữa, Ma Tôn muốn dắt cậu đi chơi. Tuy rằng điều kiện nơi này khá tốt, suốt ngày chỉ ăn xong rồi ngủ nhưng lặp đi lặp lại mãi cũng chán.

Tin xấu là cái thứ linh chi gì đó có vẻ rất lợi hại.

Đào Ngọc nghe nói Ma Tôn muốn đưa mèo trắng vào bí cảnh Yêu giới lấy linh chi da rắn, lập tức cười nói, “Chúc mừng tôn chủ.”

“Linh chi da rắn nuôi dưỡng nguyên thần rất tốt, bổ sung tu vi dồi dào, lần này nhất định có thể giúp mèo trắng kết đan.”

Tâm tình Ma Tôn không tệ, tuy gương mặt vẫn chẳng lộ ra chút came xúc nào như trước nhưng ngón tay vẫn luôn xoa nhẹ cái bụng nhỏ xinh của mèo trắng, chỉ có Hứa Tây nghe câu đó xong bi thương chui vào ngực hắn, hoàn toàn không muốn đối mặt.

Để đảm bảo tiến trình thuận lợi, không cần gióng trống khua chiêng nên Ma Tôn quyết định đưa mèo trắng đến Yêu giới một mình, để Đào Ngọc lại trông nom Thôi Ngôi Điện.

Ma giới cách Yêu giới khá xa, dùng tu vi của Ma Tôn có thể trực tiếp thuấn di qua nhưng tu vi mèo trắng còn kém cỏi, sợ rằng cơ thể khó lòng chịu được. Ma Tôn quyết định cưỡi gió đạp mây, ngự phong phi hành.

Tốc độ di chuyển của Ma Tôn không chậm, chưa đến nửa ngày một người một mèo đã đến biên cảnh Yêu giới. Xuyên qua đất đá hoang vu bạt ngàn, khung cảnh phồn thịnh tươi tốt xuất hiện ngày càng nhiều, Hứa Tây được Ma Tôn dùng pháp lực che chở, ló một con mắt từ vạt áo đối phương ra nhìn ngắm. Trông thấy cảnh tượng mới lạ, cậu bắt đầu không an phận. Mèo trắng chốc chốc lại uốn éo trong y phục Ma Tôn, chốc chốc lại gặm gặm tay hắn thu hút sự chú ý, sau đó hai con mắt sáng bừng điên cuồng ám hiệu xuống dưới.

Biểu đạt tâm tư vô cùng rõ ràng.

Vậy nên, nửa canh giờ sau, Hoắc Kỳ dừng chân tại một ngoại duyên cạnh vùng biên Yêu giới.

Nơi đây là địa vực phồn hoa nhất chốn này.

Yêu giới quản thúc không nghiêm, ngoại trừ yêu tu đi tới đi lui địa vực còn có rất nhiều ma tu và linh tu đến du ngoại. Trước khi tiến vào Hoắc Kỳ niết quyết trong tay, ném ra chút pháp lực che mắt. Hứa Tây nhìn luồng ánh sáng tối màu lướt qua trước mặt, sau đó y phục phức tạp hoa lệ trên người Ma Tôn nhanh chóng đổi thành quần áo đơn giản mộc mạc, dung mạo tuấn tú mỗi ngày có thể khiến cậu vui vẻ nâng cao tinh thần cũng bị đổi thành dáng vẻ trung bình cực kỳ đại trà.

Thi triển pháp lực xong, Ma Tôn rũ mắt ôm mèo trắng lên, phát hiện biểu tình đối phương cứng đờ.

Nam nhân không khỏi mở miệng, “Không nhận ra bổn tọa à?”

Nói đoạn khẽ vuốt bụng nhỏ của cậu như ngày thường.

Ngoài dự đoán, mèo trắng lắc mông né tránh, yên lặng để cho hắn một cái gáy, “Meo meo.”

m thanh ghét bỏ của thiếu niên truyền đến, “Xấu chết.”

Ma Tôn, “…”

Tình thế bắt buộc, mèo trắng ngại xấu cũng không còn biện pháp nào khác.

Tiến vào địa vực, chào đón bọn họ là kiến trúc dân cư địa phương, đi thêm một đoạn nữa mới đến đường cái rộn ràng náo nhiệt, bên đường la liệt những gánh hàng rong thứ gì cũng bán, cửa hàng kinh doanh lớp lớp xếp đều.

Khác với nhân gian, kẻ đi người lại trên đường muôn màu muôn vẻ. Ngoại trừ một bộ phận nhỏ còn duy trì hình dáng nhân loại, không ít chủ hàng rong là tiểu yêu sinh sống ở nơi này, trực tiếp dùng bản thể rao hàng. Khắp đường khắp lối có kha khá yêu tu đạo hạnh thấp, tuy đã hóa được hình người nhưng trên đầu lại lộ ra hai cái lỗ tai, thậm chí nhiều thêm cả đôi cánh… Tóm lại, đủ loại yêu quái.

Hứa Tây còn lo lắng một con mèo tung tăng dạo phố có kì quái quá không, hiện giờ đã không phải sợ, so với những người này cậu vẫn bình thường chán. Hai người đổi không ít lộ trình, tạm thời tiến đến một trà lâu nghỉ ngơi.

Trong trà lâu cũng vô cùng náo nhiệt.

Tầng một và tầng hai không ít người ngồi, đài lớn ở trung tâm còn có yêu tu tấu đàn biểu diễn. Tu sĩ tới từ khắp nơi đang hào hứng chém gió thưởng trà, Hoắc Kỳ và mèo trắng vừa bước vào, cả trà lâu bỗng im lìm.

Nam nhân mặc thường phục, tướng mạo thuộc tầm trung nhưng thân hình thon dài, khí độ ngạo nghễ. Đôi mắt kia nhàn nhạt quét quanh quán trà một vòng, đám người đồng loạt xuất hiện cảm giác áp bách không dám mạo phạm.

Thứ hấp dẫn lực chú ý của mọi người hơn là, kẻ này ấy vậy lại ôm một con mèo trong lòng.

Cơ thể mèo trắng cầm hai bàn tay không hết, nhỏ nhắn lại tròn trịa, vừa nhìn đã biết được chăm không tồi. Lớp lông của cậu trắng muốt không pha tập sắc, mềm mại khỏe mạnh, linh khí bức người, con ngươi sáng ngời tinh xảo linh động, tùy tiện giơ tay nhấc chân đã đáng yêu vô cùng.

Đám yêu tu đang ngồi hiển nhiên đều hiểu rõ các chủng loại linh sủng, liếc mắt một cái cũng nhận ra con mèo này cực kì quý hiếm.

Hứa Tây vốn đang tò mò ngó nghiêng xung quanh chợt cảm nhận được cả chục tầm mắt soi mói từ bốn phương tám hướng đổ đến, cậu khựng lại, không dám lộn xộn thêm. Lần đầu bị nhìn chằm chằm thế này, Hứa Tây có chút lúng túng.

May mà Hoắc Kỳ nhanh chóng vươn tay che mèo trắng lại, bước lên lầu.

Tầng hai thiết kế không kín hẳn, bên trong đặt nửa phiến bình phong chạm rỗng, giúp khách hàng ngồi đâu đi nữa cũng nhìn đến yêu tu biểu diễn trên đài, vậy nên Hứa Tây được đặt trên bàn rồi vẫn cảm nhận loáng thoáng tầm mắt xung quanh.

Cậu hơi hoảng loạn, khều ngón tay Hoắc Kỳ, “Meo meo?”

“Sao lại thế này? Phép che mắt của ngươi hết hiệu lực?”

Biểu tình nam nhân chẳng mấy vui vẻ, còn chưa kịp nói gì đã có kẻ gõ gõ bình phong, tiến vào.

Dáng điệu người nọ khá giống quản gia, tuy là hạ nhân nhưng đoán chừng địa vị trong mắt gia chủ không thấp, thái độ cũng chẳng kiêng nể gì,  “Làm phiền đạo hữu.”

Lúc đối phương đi vào tầm mắt đã dính lên người mèo trắng, thẳng thắn mở miệng, “Thiếu gia nhà ta muốn hỏi ngươi có bán con mèo này không?”

Hứa Tây: “?”

Người nọ bày ra tư thái nhất định phải có được cậu, khoanh tay hất nhẹ cằm, “Dựa theo màu lông linh sủng tùy ngươi ra giá, thiếu gia nhà ta…”

“Cút.”  m thanh nam nhân không hề dao động.

Người nọ sửng sốt, không nghĩ rằng bản thân bị từ chối thẳng thừng chẳng nể nang gì nên lập tức trừng mắt toan dậm chân kì kèo.

Ngước lên, vừa vặn đối diện cái nhìn lạnh băng của nam nhân, cả người hắn đột nhiên lạnh băng, yết hầu nghẹn lại như có kẻ siết lấy, khiến hắn không dám đôi co thêm nửa lời, chỉ đành hậm hực rời đi.

Sau khi hắn khuất bóng, Hứa Tây ngồi trên bàn rốt cuộc cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân của những ánh mắt ấy. Hóa ra không phải nhìn Ma Tôn mà đang nhìn cậu.

Nhìn thì nhìn thôi, cậu cũng không có suy nghĩ bị kẻ khác mua.

Ngây người hồi lâu, Hoắc Kỳ đã dùng pháp lực lướt qua đồ ăn tiểu nhị bưng lên một lần, đồng thời lựa phần ngon miệng dễ ăn nhất ra đặt vào một cái đĩa xinh xinh cho câu.

Dù sao mèo nhỏ rất yêu kiều, ăn không được sẽ nôn.

“Còn không mau lại đây.” Nam nhân không kiên nhẫn so đũa, động tác gắp đồ cho cậu vừa thành thạo vừa cẩn thận, vài cái cặn vụn thôi cũng bị gạt ra sạch sẽ. Hứa Tây đã đói bụng từ sớm, lập tức lon ton chạy qua.

Cậu theo Ma Tôn vẫn tốt lắm.

Hiển nhiên, cả hai người bọn họ đều xem nhẹ chấp niệm của thiếu gia nọ với mèo trắng.

Đợi Hứa Tây cơm nước no nê, một người một mèo chuẩn bị rời đi thì bỗng bị cản lại.

Lần này là một yêu tu trẻ khoác hoa phục tiến đến, trong ngực còn ôm một con mèo đen, theo sau là vị quản gia kia. Yêu tu kia vừa nhìn thấy mèo trắng hai mắt đã tỏa sáng lấp lánh, tủm tỉm nói, “Mèo con đáng yêu như vậy, đạo hữu không muốn bán cũng dễ hiểu.”

Ánh mắt Hoắc Kỳ lãnh đạm, đốt ngón tay thong thả vuốt ve sau cổ mèo trắng. Đây là hành động sắp mất sạch kiên nhẫn của nam nhân.

“Thật không dám giấu gì, đời này ta chỉ tâm niệm, yêu thích nhất một thứ là mèo.” Yêu tu nói, nâng con mèo trong tay lên, “Ngươi xem con mèo này đi, tuy không thể so với chủng loại của đạo hữu nhưng rất có linh tính.”

Khi nói chuyện, Hứa Tây và mèo đen kia có chạm mắt nhau một lần, cậu phát hiện dường như đối phương thật sự thông minh hơn so với những con mèo khác.

Tiếng meo meo nho nhỏ truyền đến lỗ tai, thế mà Hứa Tây có thể hiểu đại khái ý tứ của nó, mèo đen đang chào hỏi cậu. Mèo trắng cũng kêu một tiếng, “Meo.”

Hứa Tây đáp lời đối phương cũng vì lễ phép nhưng chẳng ngờ, cậu vừa dứt lời, yêu tu kia bèn thừa cơ quạt gió nổi lửa, “Nhìn xem, bọn chúng hợp nhau biết bao. Hay như này đi đạo hữu, ta và ngươi đều lui một bước, tạm thời rời bỏ bảo bối của mình.”

“Ngươi để mèo của ngươi phối giống với mèo của ta, thế nào?”

“…”

__________