Hứa Tây nghe xong chỉ cảm thấy chẳng hiểu nổi Ma Tôn.
Cậu vịn vào đối phương một chút, sao đã thành động tay động chân rồi? Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị cùng biểu tình không đổi, ngữ khí còn như ghét bỏ cậu, Hứa Tây mới không gấp gáp chủ động.
Hứa Tây dứt khoát quay đầu tránh ra, tự tìm thứ khác để chơi.
Đợi đến khi thiếu niên đi vài bước, khóe mắt không còn trông thấy thân ảnh màu trắng nọ, thân hình căng chặt của Ma Tôn mới dần thả lỏng, cả người lại dần nóng lên như trước. Trên trán nam nhân bao phủ một tầng mồ hôi mỏng, hơi dính ướt nơi thái dương, hắn chậm rãi thở phào rồi tầm nhìn lại dừng trên chồng sách cổ kia.
Lát sau, Ma Tôn mất tự nhiên giơ tay, rút thư tịch bị đè dưới ngọn núi nhỏ ra.
…
Mấy ngày tiếp theo đó, Thôi Ngôi Điện nhận được một linh phù xin trợ giúp từ Yêu giới của Thạch Đằng Thanh.
Yêu giới không có chi chủ nên vẫn luôn là nơi hỗn loạn nhất tam giới, cũng không có hệ thống quản lý và khai thác khu vực nên dần dà, địa phận Yêu giới hình thành rất nhiều bí cảnh sơ khai chưa có vết chân người.
Nơi ở của Thạch Đằng Thanh là một ví dụ. Linh khí trong bí cảnh Thu Huyền rất thuần khiết nên yêu tu mới có thể sinh sống, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng lấy sức. Còn bí cảnh nào linh khí quá vẩn đục thì sẽ tẩm bổ, đúc kết ra yêu thú hung bạo không có tình người, Thạch Đằng Thanh gửi linh phù này vì lẽ đó.
Có một bí cảnh không biết xuất hiện từ bao giờ ở Yêu giới đang bị một đám hung thú chiếm lĩnh, trở thành địa phận không kẻ nào dám tới gần. Những hung thú đo vô cùng to lớn, yêu khí thâm hậu, đã bá chiếm bí cảnh thì thôi đi, chúng còn có ý đồ tác loạn đến ngoại giới.
Một ngàn năm trước, đất trời bên trong bí cảnh vẫn luôn hình thành phong ấn, tự bao lấy chính mình, vây nhốt hung thú lại, không ảnh hưởng tới Yêu giới. Lâu dần, sức mạnh của hung thú dần tăng cao, gần đây phong ấn đã suy yếu đáng kể, mảnh đất bắt đầu rung chuyển bất an.
Không ít tộc nhân của Thạch Đằng Thanh sinh sống quanh đấy nên lão đã đích thân tới tận nơi gia cố một lần. Chỉ tội, tuy tu vi Thạch Đằng Thanh thâm hậu nhưng nào thể sánh bằng vết tích ngàn xưa của Thiên Đạo, lão chỉ có thể tạm thời ổn định những hung thú đó, không phải kế sách lâu dài.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thạch Đằng Thanh dứt khoát thỉnh Ma Tôn ra trận, lão cho rằng nếu hai người hợp sức sẽ có thể diệt sạch đám hung thú, vĩnh viễn chặt đứt hậu hoạn về sau.
Khi Hoắc Kỳ nhận được linh phù, Hứa Tây cũng ở cạnh hắn.
Chữ viết trong thư Thạch Đằng Thanh gửi tương đối qua loa, Hứa Tây không hiểu mấy nhưng nhìn đáy mắt Ma Tôn hơi chớp động, cậu còn cho là chuyện gì tốt.
“Sao vậy? Tìm chúng ta chơi à?” Hứa Tây thò lại gần, hỏi.
“Không phải.” Ma Tôn chỉ suy xét một lát đã gửi lại tin, mở miệng, “Tìm chúng ta đánh nhau.”
Hứa Tây, “…”
Hình như nhắc đến đánh nhau Ma Tôn rất hứng khởi.
Tâm tình Hoắc Kỳ quả thực không tồi.
Mấy ngày qua hắn ngồi trong Thôi Ngôi Điện xử lý công vụ buồn tẻ đã sớm chán muốn chết, việc này tới đúng thời điểm quá đi.
Ngoài ra, Hoắc Kỳ đồng ý nhanh đến vậy còn vì hai nguyên nhân khác.
Một là trước khi mèo trắng hóa hình, Thạch Đằng Thanh đã giúp hắn một ân huệ lớn, đây là Ma Tôn thiếu nợ ân tình, đương nhiên phải trả lại.
Hai là linh phù có viết, trong bí cảnh có rất nhiều bảo vật đẩy nhanh quá tình tu hành, kéo dài tuổi thọ, khi đó ai giành được sẽ thuộc về người ấy.
Ma Tôn vừa nhìn thấy hai chữ bảo vật tầm mắt đã không khỏi dừng trên thiếu niên.
Người hắn nuôi hơi ngốc nghếch, lại rất yêu kiều.
Càng đốc thúc ép buộc cậu tu luyện, Ma Tôn càng không đành lòng nhưng nếu dùng tu vi trước mắt của Hứa Tây, cùng lắm cậu chỉ sống thêm mấy trăm năm nữa. Khi đó thiếu niên hao sạch nguyên khí, hôn mê không dậy nổi… mới nghĩ đến thôi ma khí quanh thân Ma Tôn đã không kiềm được nôn nóng bất an.
Vậy nên thứ đồ tăng cường tu vi này, Ma Tôn chỉ chê ít, không ngại nhiều.
…
Đến ngày đã hẹn, Ma Tôn dẫn binh tiến về Yêu giới.
Lần trước hắn xuất quân không đưa mèo trắng theo khiến cậu bị kẻ khác bắt đi dạy dỗ nên lần này, Hứa Tây cũng được theo cùng.
Hứa Tây rất vừa lòng.
Bởi vì sự việc này trong cốt truyện không nhắc tới.
Tuy cậu biết giá trị vũ lực của Ma Tôn rất cao, gần như là nóc nhà của nguyên tác nhưng hung thú thượng cổ sắp sửa vỡ phong ấn gì gì đó, nghe thôi đã thật đáng sợ, Hứa Tây không khỏi lo lắng.
Binh đoàn nhanh chóng đặt chân tới phụ cận bí cảnh, tất cả đáp xuống khu vực linh khí còn vững vàng.
Hứa Tây vừa ổn định cơ thể đã cảm nhận được chấn động nhè nhẹ dưới mặt đất, thậm chí còn nghe loáng thoáng tiếng rống giận của hung thú. Thạch Đằng Thanh đã vào bí cảnh trước chợt gửi tới linh phù thúc giục, xem ra tình huống có chút khẩn cấp. Rốt cuộc sắc mặt Ma Tôn cũng ngưng trọng, hắn xoay người đưa Hứa Tây đến nơi nghỉ ngơi, tự mình thiết hạ kết giới rồi dặn dò đơn giản mấy câu, nhanh chóng thuấn di rời đi.
Tuy lần xuất binh này Ma Tôn chỉ đem theo một vài thị vệ kề cạnh và binh tướng đắc lực nhưng phía Yêu giới cũng chẳng ít người. Những Yêu tu này đều là thủ hạ Thạch Đằng Thanh tin tưởng nhất, giao Hứa Tây cho họ bảo vệ, Ma Tôn cũng yên tâm ít nhiều.
Một làn gió thoảng qua đã không còn thấy bóng dáng Ma Tôn.
Giữa mày Hứa Tây hơi nhăn lại, xác nhận bản thân không nhìn được tình huống bên kia mới đi theo mấy yêu tu dẫn đường, bước đến một hang động làm bằng đá.
Đây là công trình tạm thời dựng nên, tuy vững chắc nhưng lại khá đơn sơ.
Đứng ở cửa là có thể nhìn cả căn phòng không sót thứ gì, nửa trước kê bàn ghế, ở giữa có màn che làm vách ngăn, phía sau đặt một chiếc giường hẹp.
“Hứa công tử, đây là nơi ở của ngài và Hoắc tiền bối, thiệt thòi cho ngài mấy hôm.”
Mấy yêu tu này đều gọi Thạch Đằng Thanh một tiếng trưởng lão, Hoắc Kỳ là bạn tổt của Thạch Đằng Thanh nên qua miệng họ là tiền bối. Hứa Tây gât đầu, nói cảm ơn.
Hành lý tư trang của cậu đều được Ma Tôn cầm, Hứa Tây chỉ mang theo một túi trữ vật nhỏ, đặt túi lên bàn xong cậu chẳng biết làm gì tiếp theo. Lần trước Hứa Tây tới Yêu giới còn cảm thấy mới lạ, lần này còn định dùng dạng người dạo quanh chơi bời một chút nhưng hiện giờ chẳng còn xíu tâm tư nào.
Đợi Ma Tôn về rồi chơi sau vậy, Hứa Tây ôm đầu nghĩ ngợi.
Giữa trưa hôm sau Ma Tôn trở lại.
Tiếng gầm rú chấn động một ngày một đêm của ma thú đã biến mất không còn tăm hơi, vì đám hung thú này vẫn còn ít tuổi nên chưa đến hai ngày đã giải quyết xong. Hứa Tây nghe mọi người thảo luận bên ngoài, dường như ai ai cũng rất kinh ngạc, nói dẫu biết Ma Tôn rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến thế.
Biểu tình thiếu niên chẳng hiểu sao lại kiêu ngạo thêm vài phần.
Nhưng đợi đến khi Hoắc Kỳ mang theo một thân nồng mùi máu tươi bước tới, bả vai còn dính vệt máu chưa khô, Hứa Tây không cười nổi nữa. Hiển nhiên ma tu vừa trở về từ chiến trường, vẫn còn mang theo khí tràng hung hãn.
Lúc đi vội vàng nên chưa kịp dàn xếp chu đáo, ổn thỏa cho đối phương, Hoắc Kỳ vẫn luôn canh cánh bận lòng. Chỉ tội, vừa nhìn thấy thiếu niên, chưa đợi hắn mở miệng Hứa Tây đã đoạt trước.
Thiếu niên cơ hồ là chạy vội tới, nôn nóng vô cùng. “Ngươi bị thương à?”
Ma Tôn nghe vậy hơi sững sờ, cúi đầu nhìn theo tầm mắt thiếu niên mới phát hiện vai phải của mình có một vết cắt, quên chưa thi pháp khép lại. Thật ra tham gia mấy cuộc chiến như này, dù là ai cũng khó tránh khỏi thương tổn.
Mấy năm gần đây cơ hội để hắn thân chinh ra trận dần ít đi, trước kia hầu như ngày nào cũng tranh đấu cùng kẻ khác, thương tổn dày đặc khắp người. Tu vi tu sĩ càng cao, năng lực tự lành càng mạnh. Chẳng biết từ khi nào thương thế trên cơ thể Ma Tôn chưa cảm nhận được đau đớn đã tự khép miệng, Ma Tôn cũng chẳng để trong lòng.
Tuy vết thương lần này nhìn hơi đáng sợ nhưng đối với nam nhân vẫn chưa dứt khỏi hưng phấn kịch liệt do giao đấu mang lại, đương nhiên chẳng cảm thấy gì.
Còn Hứa Tây lại là chuyện khác.
Miệng vết thương kia hẳn đã bị thứ gì đó bén nhọn rạch ra, tương đối sâu, huyết nhục lẫn lộn, vết máu đỏ thẫm thấm đẫm xung quanh, thậm chí theo động tác của Ma Tôn còn lăn ra mấy dòng máu tươi, khỏi cần nói có bao nhiêu đáng sợ.
Đương nhiên Hứa Tây biết tu sĩ ở thế giới này sau khi bị thương có thể thi pháp khép lại.
Cậu vốn cảm thấy hung thú thượng cổ không đơn giản, giờ đây nhìn vết thương của Ma Tôn hoàn toàn không có dấu hiệu lành miệng bèn lập tức cảm thấy theo bản năng, nhất định là đám hung thú kia quá lợi lại, đả thương hắn đến nỗi không dùng được pháp thuật.
Nghĩ đến đây thôi Hứa Tây đã sốt ruột.
“Ngươi có đau không?” Thiếu niên lo lắng bước qua, ngữ khí cực kỳ quan tâm, “Không có cách nào thi pháp khép lại sao?”
Hoắc Kỳ nhìn gương mặt trắng bệch của đối phương, thật ra cũng ý thức được, dường như vết thương này đã dọa cậu rồi.
Hắn định tùy ý niết quyết, làm vết thương biến mất nhưng dáng vẻ lo lắng này của thiếu niên, Ma Tôn mới thấy lần đầu.
Tròng mắt đen láy vẫn luôn sáng ngời giờ đây lại dừng trên người hắn hết mực chuyên chú, thành thử ma xui quỷ khiến thế nào, ở thời điểm đến bản thân mình còn không ý thức được, hầu kết Hoắc Kỳ lại khẽ lăn lộn, thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Hứa Tây nghe vậy giữa mày càng nhăn sâu.
“Đầu đuôi câu chuyện là thế nào, hung thú kia lợi hại lắm à?” Thiếu niên nôn nóng, thanh âm ngược lại càng mềm đi.
Ma Tôn để thiếu niên đỡ hắn ngồi xuống cạnh bàn, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người cậu, nghe vậy đáp bừa một câu, “Không lợi hại lắm, nhất thời sơ sẩy nên mới bị răng nanh nó xé thương thôi.”
Hứa Tây bước đến bên túi trữ vật, tìm được cao dược trước kia Ma Tôn đưa cho cậu phòng hờ.
Thiếu niên cầm bình nhỏ chạy tới, “Bôi thuốc này được không?”
Ma Tôn không có cách nào hình dung tâm tình mình lúc này.
Được thiếu niên quan tâm đối đãi hệt mực, máu trong người hắn đều tăng tốc chảy xuôi, tâm tình phấn chấn vô cùng dường như sắp không ức chế nổi cảm xúc nào đó.
Hoắc Kỳ hơi cúi đầu, muốn che giấu gì đấy.
“Được.” Dù hắn đang rất khó suy nghĩ hoàn chỉnh thông suốt nhưng vẫn đáp lời như cũ, đến tận khi Hứa Tây đứng cạnh hắn, cầm thuốc trên tay, cau mày nghiêm túc nói, “Cởi quần áo ra trước đã.”
Hả?Biểu tình Ma Tôn sững sờ, cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Đừng ngây người ra đấy, mau lên.” Hứa Tây đá đá chân ghế Ma Tôn ngồi, thúc giục.
“…”
Vậy nên theo tiếng vải dệt sột soạt cọ xát, nửa cơ thể Ma Tôn lõa lồ trong không khí.
Nếu khi nãy hắn còn có thể giả vờ bình tĩnh ngoài mặt thì hiện tại đã không kiểm soát nổi.
Bí cảnh này ngàn năm không thấy mặt thời, không khí lạnh lẽo ẩm ướt nhưng Hứa Tây thường ngày được nuôi cực khéo nên trên người luôn thoải mái ấm áp. Ngũ cảm Ma Tôn nhạy bén, thiếu niên vừa cúi người lại gần phần da thịt trần trụi của hắn đã cảm nhận được nhiệt độ âm ấp của đối phương, cơ bắp tùy thời căng chặt.
Hứa Tây đang bôi thuốc lên miệng vết thương, đương nhiên cảm nhận được biến hóa. Cậu một mực quan tâm Ma Tôn, can bản chẳng còn tâm tư nào nghĩ đến chuyện khác nên cho rằng đối phương đau đớn, thành ra động tác của thiếu niên càng thêm nhẹ nhàng.
Trở lại trên người Ma Tôn, đau xót gì đó chẳng thấy mà chỉ có ngứa ngáy do thuốc bôi quẹt qua, nhanh chóng lan truyền khắp thân. Nam nhân bất tri bất giác nhăn mi, ngón tay đặt trên đùi hơi siết, cảm thấy vô cùng gian nan.
Bôi thuốc đơn giản thôi mà lại khiến hô hấp Ma Tôn tăng nhanh, toàn thân rịt ra một tần mồ hôi mỏng.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Tây bôi thuốc cho người khác, đến bước cuối cùng là băng bó lại, vì lạ tay nên cậu buộc ra một cái nơ bướm cực kỳ khó coi.
Hứa Tây nhìn mà nhíu mày, “Hay để ta buộc lại?”
Dứt lời, Ma Tôn nhanh chóng đứng lên, lùi hai bước về sau, “Không cần.”
Thanh âm nam nhân hơi khàn, nghiêm túc từ chối.
Hứa Tây đành thôi.
Trước kia đều là Ma Tôn chăm sóc cậu, vì cơ thể này rất yếu đuối nên hắn cho người hầu hạ Hứa Tây cực kỳ cẩn thận, lần này Ma Tôn đột nhiên bị thương, sau khi lo lắng dần nguôi ngoa chính bản thân Hứa Tây cũng bắt đầu cảm thấy mới lạ.
Giống như đến lượt cậu biểu hiện rồi.
Ma Tôn thay áo ngoài đã bẩn ra, Hứa Tây thấy thế bèn nhanh chân đem quần áo mới đến trước mặt đối phương. Cậu luôn nhớ rõ cánh tay hắn còn có thương tích nên tự giác giúp Hoắc Kỳ lồng tay áo vào.
Nhìn Ma Tôn dưới sự trợ giúp của cậu mặc xong quần áo, gương mặt Hứa Tây lộ ra chút thành tựu nho nhỏ.
Sửa soạn xong, cơm trưa cũng được người khác mang đến đặt trên bàn.
Tuy Ma Tôn đã tích cốc nhưng những món ăn này đều được làm từ nguyên liệu dồi dào linh khí, cốt để bổ sung một lượng pháp lực lớn cho tu sĩ sau khi đã tiêu hao, vậy nên hắn cũng muốn ăn. Dùng tu vi cao ngất của Hoắc Kỳ, cộng thêm bình dược thượng phẩm kia của Hứa Tây, chưa đến ba mươi phút miệng thương tích trên bả vai hắn đã hoàn toàn khép lại.
Hiện giờ mà cởi băng gạc ra, sợ rằng đến cả vết sẹo cũng biến mất chẳng còn tăm hơi.
Nam nhân vừa ngồi xuống bàn, theo bản năng muốn cần đũa lên gắp đồ ăn cho thiếu niên.
Vừa cử động, Hoắc Kỳ đã bị Hứa Tây đè lại.
“Bả vai ngươi có thương tích, không cần lo cho ta.” Thiếu niên lấy đi đôi đũa trong tay hắn, gắp ngược đồ ăn vào bát Hoắc Kỳ.
“…”
Giữa mày Hoắc Kỳ nhúc nhích, nhất thời hận không thể giảm tốc độ khép miệng của vết thương kia lại.
Chậm chạp ăn xong một bữa cơm, Thạch Đằng Thanh vừa lúc gõ cửa tiến vào.
Lão muốn tìm Hoắc Kỳ xác nhận lại lịch trình buổi chiều.
Chi cảnh có tổng cộng bảy điểm chủ chốt, lần tác loạn này mới là điểm đầu tiên.
Thạch Đằng Thanh không nghĩ Ma Tôn có thể nhanh chóng kết thúc hỗn loạn thế này, lão cảm thấy không biết bao giờ mới có thể thỉnh người này xuất quân lần nữa, không bằng cùng nhau giải quyết một thể luôn. Lão cũng hiểu phần nào tính cách Hoắc Kỳ, đối với loại chém giết tùy tiện không có quy tắc này, Ma Tôn vẫn luôn hứng thú.
Thạch Đằng Thanh phổ biến sơ qua kế hoạch, chốt lại, “Không bằng rèn sắt khi còn nóng, buổi chiều lại đi?”
Hứa Tây ở cạnh nghe vậy không khỏi nhăn mi.
Ma Tôn cũng không lên tiếng, dường như ẩn dấu nỗi lòng riêng.
Thời gian hơi gấp gáp.
Hắn đưa Hứa Tây đến đây, một phần vì không đặt thiếu niên dưới mí mắt không yên tâm, phần còn lại vì muốn cậu hóng gió thay đổi tâm tình. Đã để thiếu niên đợi trong thạch ốc gần hai ngày, nếu buổi chiều còn đi tiếp thì không biết Hứa Tây còn phải chờ bao lâu nữa.
Đương lúc suy nghĩ, Thạch Đằng Thanh đã giơ tay vỗ bộp bộp lên bả vai Ma Tôn, “Việc ngươi chém đứt hung thú chỉ trong hai ngày đã lan xa, giờ là lúc sĩ khí lên cao.”
Hứa Tây nhìn động tác đối phương, giữa mày nhíu càng sâu, cuối cùng không nhịn được nữa.
Thiếu niên tiến lên một bước, hơi sốt ruột nhắc nhở, “Thạch trưởng lão, ngài đụng vào vết thương của hắn rồi.”
Trong lúc nói chuyện, nếu không phải cố kỵ lễ phép cơ bản, Hứa Tây gần như muốn bước đến gạt thẳng cái tay đó xuống.
Thạch Đằng Thanh sửng sốt, nghi hoặc nhìn Hứa Tây rồi lại nhìn Ma Tôn.
Lão nghe thiếu niên bổ sung, “Buổi chiều ta đã nhìn qua vết thương của hắn, còn đang chảy máu rất nhiều.”
Thạch Đằng Thanh: “…”
Vết thương kia nghiêm trọng thế sao?
Lão đánh giá trên dưới Hoắc Kỳ một lần, Ma Tôn trước mặt khí thế bức người, tốt đến mức chẳng thể tốt hơn. Còn nữa, mỗi bước đi của Hoắc Kỳ trong chi cảnh đều đạp chẳng còn nửa ngọn cỏ, Thạch Đằng Thanh không tin tưởng huých nhẹ vào vai Ma Tôn, “Trên người tên này có thương tích? Dọa ai đấy?”
Lão vừa dứt lời, Ma Tôn đã cau mày trong chớp mắt, khẽ khàng tránh né động chạm của lão.
Thạch Đằng Thanh: “?”
“Bổn tọa cần dưỡng thương thật.” Ma Tôn bình tĩnh che bả vai lại, nhàn nhạt mở miệng, “Chiều không đi đâu.”