Chương 4

Hứa Tây không biết bản thân lại trêu chọc gì tới vị phản diện ác độc này, hắn không định khiến cậu chết no đấy chứ.

Tóm lại, sau khi Hứa Tây từ chối linh quả Ma Tôn đưa đến, khí tức vốn tương đối ổn định xung quanh hắn đột nhiên trầm xuống. Nam nhân hờ hững đứng dậy, tùy ý phất tay lệnh cho người thu dọn cái bàn, nửa ánh mắt cũng chẳng thèm vứt cho Hứa Tây.

Ma Tôn đạt tới cảnh giới này rồi đương nhiên không cần ăn ngủ, Hoắc Kỳ thay quần áo, mặc lên một bộ y phục đơn giản rồi ngồi xuống nơi thiền định trước đó, dáng vẻ như muốn thâu đêm.

Thấy đối phương không thèm để ý tới mình, Hứa Tây cực kì mừng rỡ.

Mèo trắng ăn no thỏa mãn lăn lộn trên thảm liếm móng vuốt, thỉnh thoảng ngó qua thần sắc của Ma Tôn một chút.

Người hầu thu dọn xong bèn rời đi, cửa lớn tẩm điện khép lại, trong phòng cuối cùng chỉ còn một người một mèo.

Sắc trời đã tối đen.

Ban ngày Hứa Tây không ngủ, lúc này nhàm chán nằm bò ra đất, chưa tới mười lăm phút đã ngáp ngắn ngáp dài, cái đầu xù xù cũng đong đưa. Nhìn về phía Ma Tôn, vòng eo dối phương thẳng thắp, hai mắt nhắm nhẹ, duy trì một tư thế như cũ, chẳng xê dịch chút nào.

Cũng không có ý muốn đuổi cậu đi.

Hứa Tây nghĩ thầm.

Hiện giờ cậu mới bất giác nhận ra, câu nói “Ngươi có thể ở lại” buổi sáng nghĩa là cậu có thể ở lại tẩm điện này nhỉ?

Hứa Tây chớp mắt.

Tuy rằng mỗi ngày đều ngủ cạnh phản diện cũng chẳng ra làm sao, nhưng đỡ hơn thủy lao lạnh lẽo kia nhiều. Dù gì nếu Ma Tôn thật sự muốn giết cậu, cậu nào còn đường để thoát.

Ít ra ở đây không phải chịu rét lạnh.

Nghĩ vậy, Hứa Tây không xoắn xuýt nhiều nữa mà nghiêng đầu, nhẹ nhàng đi vào mộng đẹp.

Cơ thể không còn tàn lưu oán khí của oan hồn, chỗ đan điền cũng tiêu tán không ngớt, lần này Hoắc Kỳ nhập định đã có thể vận chuyển nội lực lưu loát thông thuận như xưa.

Sau khi pháp lực của ma tu bị tiêu hao, chỉ cần không bị thương quá nghiêm trọng đều sẽ tự động phục hồi nhưng tố chất thân thể mỗi người mỗi khác, tốc độ khôi phục không giống nhau. Hoắc Kỳ bản lĩnh thâm hậu, sau khi bị mèo trắng cắn nuốt một nửa pháp lực, bị oán khí quấy nhiễu, Ma Tôn cũng chỉ cần bốn năm ngày đã khôi phục bộ dáng sung thịnh. Hơn nữa còn có luồng linh khí trắng nhạt kia hiệp trợ, bảo vệ, tẩm bổ kinh mạch cực kì tốt, tu vi của hắn thậm chí có xu thế tăng lên.

Trước nay Ma Tôn hành sự sấm rền gió cuốn, ở phương diện củng cố tu vi cũng rất dứt khoát, định nhân cơ hội này thử đột phá một phen. Chỉ tội, khi hắn điều chỉnh lại hơi thở, bên tai chợt truyền đến âm thanh rì rầm mềm mại.

Bắt đầu hắn còn tưởng là ảo giác.

Sau đó tiếng mèo trắng xoay người sột soạt trên thảm trắng truyền vào tai, Ma Tôn bình ổn hô hấp, hai tròng mắt đang nhắm chậm rãi mở ra, nhìn về phía chân bàn.

Quả nhiên, mèo trắng đang mơ màng lăn lộn. Giây trước cậu vừa cuộn thành một cục, giây sau đã lật ngửa phơi bụng lên trần nhưng dù ở tư thế nào, nằm được chốc là lại kêu.

Ngôn ngữ bất đồng, Ma Tôn không hiểu cậu kêu cái gì, chỉ thấy ngữ khí kia có phần oán giận.

Nhíu mày quan sát trong chốc lát, hắn vẫn chẳng nhìn ra tại sao mèo con không thoải mái, vậy nên Hoắc Kỳ im lặng vài giây, rồi “Soạt” một tiếng đứng dậy, không nhanh không chậm bước qua.

Thân hình nam nhân cao lớn, khom lưng một cái tay áo lập tức chảy xuống sàn trùng điệp.

Vẫn là mấy động tác như lúc trước.

Một tay túm cổ mèo trắng nhấc lên, đặt vào tay còn lại, ôm mèo trắng trong tay.

Hoắc Kỳ vốn định xem xem mèo trắng có vấn đề gì, nhưng chẳng ngờ đối phương vừa ghé vào lòng bàn tay hắn lại yên lặng không ít, ngoan ngoãn cuộn tròn lại, không hề lộn xộn. Ngay cả âm thanh rầm rì oán giận khi nãy cũng không còn.

Tối qua Hứa Tây có thể ngủ yên trên bàn vì cậu vẫn hôn mê, hoàn toàn không bị ngoại cảnh xung quanh ảnh hưởng. Đêm nay thì khác. Cái thảm này tuy dày, nhưng vẫn có phần thô ráp.

Ban ngày mèo trắng chạy nhảy nô đùa trên này không cảm thấy rõ ràng nhưng đến giờ đi ngủ, cậu nằm mãi một tư thế bèn cộm đến luống cuống. Dường như nằm thế nào cũng không đúng.

Hứa Tây chẳng còn cách nào khác đành nửa tỉnh nửa mê vừa lải nhải vừa đổi tư thế không ngừng.

Tóm lại là ngủ không ngon.

Sau đó, cậu bỗng cảm nhận dưới thân không trọng lực trong lúc mơ màng, địa điểm thay đổi, trở nên cực kì ấm áp và thoải mái. Hứa Tây buồn ngủ đến trôi lý trí, còn thưởng bản thân có ổ để nằm.

Cậu theo bản năng cọ cọ vào cái tổ mới, cuộn đuôi lên, muốn co bản thân lại càng nhỏ càng tốt. Mèo trắng cọ lấy cọ để, vô tâm vô phế không biết vẻ mặt vốn bình tĩnh của Ma Tôn đột nhiên cứng đờ vì động tác đó.

Hoắc Kỳ chỉ định cầm mèo nhỏ bằng một tay, chẳng ngờ cậu cọ mặt lung tung lên tay hắn, được một tấc lại tiến thêm cả thước, muốn nhào vào ngực hắn nằm.

Đã rất nhiều năm không có vật sống dám lại gần Ma Tôn rồi.

Hoắc Kỳ cau mày.

Hắn hít sâu, định ngăn cậu lại.

Nhưng ngón tay vừa đụng đến cổ mèo trắng, lại không khống chế được mà dựng lại. Thứ này mềm mại vô cùng, nếu hắn không cẩn thận bóp chết, nhỡ không lấy được nội đan thì sao? Chỉ cần một thoáng do dự đó thôi, mèo trắng đã thành công chạm tới vạt áo Ma Tôn.

Gương mặt mềm mại cách vải dệt dán lên sát ngực, bởi vì y phục đơn giản, vật liệu may mặc tương đối mỏng nhẹ nên thậm chí Hoắc Kỳ còn cảm nhận được đám lông xù xù của cậu. Mèo trắng không biết chừng mực khẽ khàng dụi nhẹ, cọ đến mức phần da thịt kia phát ngứa.

Trong lòng Ma Tôn lại toát ra cảm giác mãnh liệt xa lạ.

Hoắc Kỳ rũ mi nhìn xuống mèo trắng trong ngực, chẳng ngờ bản thân lại nảy sinh xúc động muốn vươn tay xoa đầu cậu.

Nam nhân không khỏi nhíu chặt mày, biểu tình ngưng trọng.

… Con mèo này không luyện thứ tà thuật mê hoặc lòng người gì đó chứ?

Sáng hôm sau Hứa Tây tỉnh lại, kinh hãi phát hiện bản thân đang ngủ trên giường Ma Tôn.

Cậu sợ đến mức hoàn toàn tỉnh táo, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng tiêu tan.

Không chỉ có thế, chẳng rõ cậu mộng du thế nào mà đạp gối đạp chăn tứ tung, khiến một cái giường đang ngăn nắp chỉnh tề trở nên bừa bãi hết cả, rồi ấn xuống người mình thành cái đệm mềm.

Chẳng trách lần này ngủ ngon đến vậy.

Mèo trắng ngơ ngác nhìn đống hỗn độn trước mặt, một lúc lâu sau mới giơ chân cứng đờ chạm lên cổ.

… Ma Tôn chưa bóp chết cậu sao?

Có người tới, giọng nói lãnh đạm không chút dao động của Ma Tôn vang lên qua tấm màn nửa trong suốt.

“Con mèo này phiền muốn chết.”

“Từ hôm nay trở đi phải dạy nó tu luyện, giúp nó nhanh chóng kết đan đi.”

“Vâng, tôm chủ yên tâm.” Một âm thanh khác nhanh chóng trả lời.

Hứa Tây nghe được tất cả, người kia hình như là hộ pháp của Ma Tôn, tên Đào Ngọc.

Sau đó vang lên tiếng bước chân hai người.

Một trước một sau bước qua tấm màn, Ma Tôn vươn tay, chỉ vào Hứa Tây đang ngồi ngây ngốc ở mép giường.

“Mang nó đi.”

“!”

Lúc này Hứa Tây mới phản ứng lại, cơ thể phản ứng nhanh hơn đại não, lập tức co chân “vèo” một cái rúc thẳng vào góc giường, mơ hồ chạy ra cả tàn ảnh.

Không, cậu không tu luyện đâu, cậu không muốn kết đan.

Cậu không muốn bị móc nội đan.

Cánh tay Đào Ngọc đã vươn ra một nửa, thấy thế bèn dừng lại, lộ ra vẻ mặt khó xử.

Tôn chủ bảo y mang mèo đi, y nên trực tiếp tiến lên túm lấy nó mới phải, nhưng chỗ mèo nhỏ đang trốn… lại là giường của Ma Tôn.

Y không dám mạo phạm.

Hoắc Kỳ không ngờ mèo nhỏ còn nghĩ xa được tới mức này, nó biết nếu bản thân sớm ngày tu luyện thì sẽ bị đào lấy nội đan. Nhìn mèo trắng đáng thương co rúm lại một góc, Ma Tôn im lặng vài giây, cuối cùng chỉ nhàn nhạt dời tầm mắt đi.

“Một là ngoan ngoãn tu luyện, nhà ngươi còn có thể sống thêm mấy ngày. Hai là bổn tọa vặt lông nấu canh mèo hầm.”

Nam nhân nâng mi, “Chọn đi.”

Hứa Tây: “…”

Đáng giận.

Vài giây sau, Đào Ngọc lại thấy mèo trắng lò dò bò ra cạnh giường, trong miệng liên tục rì rầm mấy tiếng.

Đào Ngọc nghe không hiểu, nhưng phỏng chừng là mắng rất dơ.