Chương 8

Thật ra không thể trách Ma Tôn hiểu lầm được.

Giây trước mèo con vừa xuất hiện, giây sau Hứa Tây đã chuồn đi, chỉ tội khi đó Hoắc Kỳ đang thương thảo chính sự, hắn cứ tưởng mèo trắng sẽ tự giác lăn đến tẩm điện chờ nên mới không quản. Nào ngờ chính sự kết thúc, đến khi trở lại hắn nghe tin mèo trắng rong ruổi cả ngày chưa về, chẳng biết chạy loạn đi đâu.

Phản ứng đầu tiên của Ma Tôn là không vui.

Sau đó chẳng biết nghĩ gì, sực tỉnh, chẳng nhẽ mèo trắng đang hờn dỗi hắn?

Khi sáng hắn để mèo con ở lại cũng vì cả ngày mèo trắng chỉ thích làm mấy trò ầm ĩ, không thì sẽ bày ra bộ dáng chán đến chết, có đồng loại bầu bạn chắc sẽ vui vẻ hơn phần nào.

Chẳng ngờ, mèo trắng vì vậy mà trốn mất.

Dù sao vẫn chưa lạc hẳn.

Đến khi trở lại tẩm điện, ngoài mặt Hoắc Kỳ vẫn lạnh băng nhưng phiền muội khó chịu nơi đáy lòng đã tiêu tán gần hết. Từ lúc được tìm thấy đến bây giờ, mèo trắng đều nằm yên trên khủy tay hắn, nửa động tác không an phận nhỏ bé cũng chẳng có.

Chắc vừa bị bộ dáng khi nãy của hắn dọa sợ.

Đặt mèo trắng lên tấm đệm mềm trên bàn, Hoắc Kỳ tùy ý rũ mắt nhìn cục lông tròn tròn.

Hắn nhận ra, bản thân không vui chỉ vì không tìm thấy mèo trắng.

Đối với việc cậu hờn dỗi, Ma Tôn tạm thời cảm thấy chẳng có gì không ổn.

Lúc này, người hầu lần lượt nối đuôi nhau đem bữa tối vào.

Cống phẩm khi sáng gồm không ít nguyên liệu nấu ăn mới mẻ cùng vô vàn linh quả đủ chủng loại, thậm chí có cả rượu hoa đào lâu năm, tất cả đều được bày biện ngay ngắn lên bàn.

Trước mặt Hứa Tây ngoại trừ trái cây ra còn đặt sẵn một mâm điểm tâm đặc biệt được chế biến từ đồ ăn dồi dào linh khí làm rất khéo, rất dễ ăn. Bên ngoài vang lên tiếng thông báo, là Đào Ngọc phụng mệnh trở về, “Tôn chủ, đã sắp xếp thỏa đáng rồi ạ, sáng sớm ngày mai có thể xuất phát tới biên cảnh.”

Hứa Tây còn đang lén lút quan sát thần sắc Ma Tôn, âm thầm tính toán nên chấm mút điểm tâm thế nào, nghe vậy bèn ngây ngẩn cả người.

Hiệu suất làm việc của Ma giới đều cao thế này sao, nói đi là đi.

Ma Tôn gật đầu, thưởng cho Đào Ngọc mấy bình rượu hoa mang đi. Đào Ngọc cúi đầu nhận rượu, tầm mắt dừng trên Hứa Tây vài lần.

“Tôn chủ, còn một chuyện nữa,” y mở miệng, “Chưởng môn Từ Minh Chương của Cùng Quang Phái đang âm thầm tìm hiểu tin tức của mèo trắng.”

Đột nhiên bị gọi tên, Hứa Tây ngẩng đầu lên.

Sao lại thế này?

Suất diễn của cậu kết thúc rồi mà, sư phụ pháo hôi của nam chính còn hỏi thăm cậu làm gì?

Ma Tôn nghe xong, đầu tiên là giữa mày khẽ nhíu, sau đó rũ mắt nhìn mèo trắng đang mê mang.

Một lúc lâu sau, đốt ngón tay thon dài mới xoa nhẹ mèo trắng, nam nhân cười nhạo, “Chưa để ta tìm đã tự mình dâng đến trước mặt bổn tọa.”

Ban đầu, Ma Tôn định đào nội đan của mèo trắng ra, sau đó mới tới chỗ Từ Minh Chương trả thù nhưng tính đến hiện tại, có hai thứ lệch khỏi nguyên tác.

Một là cái hẹn kết đan của mèo trắng đã bị đẩy vào hư vô.

Hai là… rốt cuộc có thật sự móc nội đan của cậu ra không, Ma Tôn vẫn cần xem xét lại.

Nếu đã như vậy thì không cần chờ đợi nữa.

Hoắc Kỳ phân phó, “Diệt trừ yêu thú là chuyện cấp bách, sau khi xong việc thì ghé qua Cùng Quang Phái một chuyến đi.”

“Vâng.” Đào Ngọc nhận mệnh, nhanh chóng lui xuống.

Hứa Tây vẫn đang ngẩn người, cậu không rõ cốt truyện phát triển tới đâu rồi.

Bàn xong chính sự, Ma Tôn cúi đầu liếc nhìn mèo trắng, ngữ khí lạnh băng, “Bổn tọa không ở Thôi Ngôi Điện nửa tháng, ngươi tốt nhất đừng chạy loạn như hôm nay, nếu bị kẻ khác bắt mất sẽ không còn ai đi tìm.”

Thật ra Ma Tôn cũng định đưa mèo trắng theo cùng nhưng nghĩ đến việc cục lông ngu xuẩn này nhìn thấy yêu thú hạ cấp thôi cũng đã run bắn người, mà yêu thú biên cảnh lại xấu hơi đám nhiều răng đó cả ngàn lần, Hoắc Kỳ lo cậu sẽ bị dọa chết.

Hoắc Kỳ nói xong mà Hứa Tây vẫn chưa ừ hử gì, hắn chợt nhớ đến gì đó, biểu tình lãnh đạm lập tức biến đổi.

Khí tức quanh thân của Ma Tôn trầm xuống, Hoắc Kỳ vươn tay nhéo nhẹ cái mặt mềm mềm, thấp giọng dò hỏi, “Hay là ngươi muốn trở về Cùng Quang Phái?”

Mới nuôi mấy ngày thôi mà suýt quên, trước đây mèo trắng này được Từ Minh Chương phái tới. Hứa Tây bị hỏi đến ngốc vài giây, sau đó nhanh chóng lắc đầu, “Meo méo meo meo.”

Trở về đâu cơ?

Cậu chưa từng nghĩ tới việc sẽ nhào vào tay Từ Minh Chương, nửa điểm cũng chưa từng nghĩ.

Nguyên tác có viết, Từ Minh Chương vẫn luôn chướng mắt Ma Tôn, hơn nữa bên ngoài vô cùng chính trực, thực chất lại chẳng có phong thái của đại môn phái chút nào, luôn thích giở mấy mánh bẩn nho nhỏ sau lưng người khác, vô cùng âm hiểm.

Loại người này đột nhiên quan tâm tới cậu, sao có thể có chuyện tốt.

Tuy rằng Ma Tôn buồn vui thất thường nhưng mỗi ngày đều cho cậu ăn uống đầy đủ, tạm thời cũng không giết cậu.

Hứa Tây là một con mèo nhỏ chẳng có gì trong tay, ở thế giới này trời xa đất lạ ai biết đến nơi khác sẽ nảy sinh chuyện gì.

Nhìn mèo trắng cả thân đều lộ ra không ít kháng cự, biểu tình Ma Tôn mới hòa hoãn đôi chút, buông lỏng cái tay đang nhéo mặt Hứa Tây. Thấy tâm tình đối phương rốt cuộc cũng tốt hơn, Hứa Tây thở phào một hơi, sau đó meo meo hai tiếng về phía chén rượu của hắn.

Có thể ăn chưa?

Thuận theo tầm mắt mèo trắng, đuôi mày Ma Tôn khẽ giật, nâng chén rượu lên, “Muốn uống à?”

Rượu hoa trong suốt sóng sánh trong ly sứ, mùi hoa nồng đậm che khuất mùi rượu, vô cùng ngon miệng.

Hứa Tây chờ mong gật đầu.

Cậu đã khát từ sớm.

Hoa đào trong rượu thường sinh trưởng ở những nơi linh khí thuần tịch, mèo trắng có thể uống được.

Ma Tôn lệnh cho người hầu đem một cái ly có miệng nông, rộng hơn tới, rót cho cậu nửa ly.

Hứa Tây đung đưa cái đuôi, đầu tiên là nhẹ nhàng vươn lưỡi ra liếm thử. Nếm được hương vị rồi, hai mắt cậu lập tức sáng bừng, vùi cả đầu vào ly mà húp.

Hoắc Kỳ hứng thú nhìn, nghĩ rằng rượu này có nồng độ tương đối thấp, cũng không say lòng người nên không quản nữa. Chẳng ngờ, độ mười lăm phút sau cái đầu trong xoe của mèo trắng đã bắt đầu nghiêng trái đổ phải, giống như có thể lăn ra bất cứ lúc nào, Ma Tôn thấy vậy bèn rút chén rượu ra, nâng mặt cậu lên quan sát.

Con ngươi đen láy bao phủ một tầng sương mù, Hứa Tây say rồi. Đầu óc cậu choáng váng, mơ hồ ý thức được tình trạng của bản thân lúc này nhưng rượu này quả thật rất ngon, uống rất vào. Chén rượu bị Ma Tôn cầm đi, mèo trắng theo bản năng vươn chân lên với.

Ma Tôn lại nâng cánh tay lên một phân, mèo trắng với không tới.

Đúng lúc này Hứa Tây bỗng cảm thấy trong đầu có vài âm thanh sột soạt như có thứ gì đó đang bò, còn chưa kịp định hình thì mấy âm thanh đó bỗng nổ đùng đoàng, kích thích mãnh liệt tới thần kinh, thúc dục cậu hành động.

Thân thể Hứa Tây đột nhiên vượt ngoài tầm kiểm soát.

Mèo trắng nhào qua gạt đổ ly rượu tung toé ra đất, đồng thời cong vuốt vẽ ra một vệt đỏ trên sườn mặt Ma Tôn. Tẩm điện nhất thời rơi vào im lặng chết chóc.

Người hầu bên cạnh sợ đến nỗi hít vào một hơi lạnh.

Tuy ngày thường mèo trắng có phần nghịch ngợm nhưng dù sao vẫn rất đáng yêu.

Lần này cậu cả gan đả thương Ma Tôn lại là chuyện khác.

Hiện giờ xới tung cả tam giới lên cũng khó lòng tìm được người có khả năng làm hắn bị thương, đám người hầu cúi đầu thấp tới nỗi không thể thấp hơn, lo sợ bản thân sẽ vô ý khiến hắn càng thêm tức giận.

m thanh hỗn loạn trong đầu biến mất, Hứa Tây nhìn mặt đất hỗn loạn rồi lại nhìn đến vệt đỏ trên mặt Ma Tôn, nhận ra bản thân vừa làm gì.

Cậu đâu muốn thế này.

Hứa Tây còn chẳng rõ bản thân bật người lên kiểu gì.

Hơi men khiến đầu óc vẫn còn ngây dại, phản ứng của Hứa Tây có phần chậm chạp.

Chẳng nhẽ họ mèo khi say sẽ điên cuồng vậy sao?

Dù say nhưng Hứa Tây vẫn nhận thức được bản thân vừa làm gì nên có phần sợ hãi, mèo trắng giữ nguyên tư thế đạp chân lên cánh tay Ma Tôn, ngẩng đầu. Biểu tình nam nhân trầm xuống, rõ ràng chẳng vui chút nào.

Hứa Tây thậm chí có thể cảm nhận được các thớ cơ dưới chân mình căng lên.

“…”

Xem ra Ma Tôn đang nỗ lực kìm lại mong muốn đập chết cậu.

Làn da của hắn trắng lạnh màu băng đại biểu cho tu vi thâm hậu, vệt máu đỏ tươi kia vô tình tạo nên độ tương phản cực kì chói mắt.

Không biết vì quá say hay cảm giác muốn chuộc lỗi đột nhiên trỗi dậy, Hứa Tây bùng nổ bản năng của động vật. Đến khi cậu ý thức được, mèo trắng đã vươn người đưa đầu lưỡi ra, cẩn thận liếm láp quanh miệng vết thương kia.

Vừa liếm, cậu vừa rầm rì khe khẽ trong cổ họng như đang nhỏ giọng xin lỗi.

Mèo trắng say men từ khi nào Hoắc Kỳ cũng không để ý vì biểu hiện quá đỗi mịt mờ, đến tận khi bị cào thương rồi, hắn mới hơi bực bội. Dù sao đã rất lâu rồi không có kẻ nào dám mạo phạm Ma Tôn.

Sườn mặt truyền đến cảm giác ấm áp, thân hình Ma Tôn chợt cứng đờ.

Chân trước của mèo trắng đạp lên bả vai hắn, chầm chậm liếm láp, gương mặt xù lông cọ vào má nam nhân.

Động tác này thân mật quá rồi.

Thậm chí hắn còn cảm nhận được run rẩy rất nhỏ nơi đầu lưỡi mềm mại của mèo trắng, đại não Ma Tôn vẫn luôn trầm ổn bỗng dưng trống rỗng trong chớp mắt.