Chương 17

Buổi sáng ngày hôm sau, một tia nắng len lỏi qua khe hở rèm cửa, chiếu thẳng lên giường.

Lâm Lạc đau đớn khẽ rên lên một tiếng, từ từ tỉnh dậy. Cô bàng hoàng phát hiện bản thân không một mảnh vải che thân, mình lại bị Tiêu Thần ôm vào ngực, đầu đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm, như bị xe tải cán qua.

“Ưm…”

Tiêu Thần nghe thấy động tĩnh của Lâm Lạc, lo lắng lật cô lại kiểm tra.

“Em đau ở đâu? Để anh xem nào.”

Nói xong, anh định kéo chăn ra. Lâm Lạc nhận ra ý định của anh, lo lắng kéo chặt chăn lại.

Những ký ức đêm qua lập tức ùa về, cô xấu hổ đến mức ngón chân cũng co lại.

Cô, cô, cô làm sao lại có đủ can đảm để quyến rũ Tiêu Thần chứ? Quả nhiên uống say thật là hỏng việc, từ giờ trở đi cô sẽ không dám uống rượu nữa, không chỉ khó chịu mà còn khiến bản thân lâm vào tình cảnh khó xử này.

Mặc dù là do cô chủ động, nhưng Tiêu Thần cũng thật quá đáng. Đêm qua cô khóc đến khàn cả giọng, anh vẫn nhất định không chịu dừng lại.

Lâm Lạc tức giận lườm Tiêu Thần, nắm tay nhỏ đánh lên n.g.ự.c anh, nhưng mặt cô đỏ bừng, toàn thân yếu ớt, căn bản chẳng có chút uy lực gì cả.

“Anh là đồ tồi, tất cả là tại anh. Hu hu~”

Tiêu Thần nắm lấy tay cô, tay cô vừa trắng trẻo lại vừa mềm mại, một tay anh đã có thể nắm trọn lấy tay cô.

Ánh mắt anh đầy ý cười, một tay khác nhẹ nhàng xoa xoa eo cô, giúp cô bớt đau.

“Ừ, là anh không tốt, anh xin lỗi em được không?”

“Không được, trừ khi anh đồng ý với em là từ giờ chúng ta phải ngủ riêng.”

Lâm Lạc nhân cơ hội ra yêu cầu, với cách anh ăn cô như đêm qua, giống như đã đói khát từ tám kiếp vậy, nếu ngày nào cũng thế này cô thực sự chịu không nổi.

“Không được, em vứt ngay cái suy nghĩ hoang đường ấy đi.”

Mặt Tiêu Thần đen lại, từ chối thẳng thừng yêu cầu này của cô. Mới vừa nếm được quả ngọt giờ lại bắt anh ăn chay, đừng có nghĩ tới điều này nữa.

“Em không cần biết, từ giờ em muốn ngủ riêng.”

“Nếu anh không đồng ý, em sẽ sang ngủ với Nguyệt Nguyệt”

Lâm Lạc cứ thế thao thao bất tuyệt, không nhận ra khuôn mặt của Tiêu Thần ngày càng đen kịt. Chờ đến lúc cô nhận ra nguy hiểm thì đã quá muộn.

Tiêu Thần giận dữ hôn lên đôi môi nhỏ của cô, chặn lại những lời mà anh không thích nghe.

Cô còn muốn đi ngủ với người khác? Dù là con gái cũng không được! Cô chỉ có thể là của anh!

Tiêu Thần dùng hết mọi thủ đoạn khiến Lâm Lạc phải đầu hàng, khóc lóc đồng ý với những điều khoản bá đạo của anh.

Nào là sau này chỉ được ngủ với anh, cô là của một mình anh mà thôi. Còn bắt cô không được cười với người đàn ông khác. Tiêu Thần bá đạo đến mức không nói lý lẽ.

Khi Lâm Lạc nhận ra mình đã đồng ý với Tiêu Thần những gì, cô ảo não gõ nhẹ vào đầu mình. Anh thật không công bằng, dám dùng sắc dụ để mê hoặc cô.

Lúc này, Tiêu Thần đã xuống lầu để làm đồ ăn sáng cho cô.

Một lát sau, Tiêu Thần bưng lên một bữa sáng cho hai người, mang theo một chiếc bàn nhỏ để trên giường. Anh chu đáo bày đồ ăn lên bàn cho Lâm Lạc dễ ăn hơn.

Bữa sáng có cháo trắng, trứng gà, sữa bò và một bát canh gà. Không biết anh kiếm đâu ra canh gà mà nấu cho cô nữa.

Lâm Lạc cố gắng ngồi dậy, cảm thấy hôm nay mình khó có thể xuống giường được rồi.

Cô định với tay lấy thìa, đã thấy Tiêu Thần nhanh tay múc trước một muỗng cháo, thổi nhẹ rồi đưa vào miệng cô.

Lâm Lạc thấy có người đút cho ăn thì thoải mái hưởng thụ, dù sao thì cô trở nên thế này cũng là do anh.

Bữa sáng kết thúc trong cảnh anh một miếng em một ngụm, hai người quấn quýt đút cho nhau ăn, rất nhanh liền ăn xong bữa sáng.

Lâm Lạc bị Tiêu Thần ép uống hết bát canh gà, uống xong khiến cô no căng bụng. Lâm Lạc xoa xoa bụng nhỏ, nó đã căng phồng lên như một quả bóng bay.

Tiêu Thần dọn dẹp bát đĩa, hôn nhẹ cô một cái, dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, buổi trưa anh sẽ trở lại nấu cơm cho cô. Dặn dò xong tất cả, anh mới yên tâm đóng cửa đi ra ngoài làm việc.

Tiêu Thần rời khỏi nhà, đi thẳng đến căn cứ quân sự để gặp ông nội Tiêu.

Khi vào nhà, anh thấy ông nội đang cầm một bức ảnh gia đình nhìn chăm chú. Nhìn mái tóc bạc trên đầu ông, trong một khoảnh khắc, Tiêu Thần chợt nhận ra ông mình nay đã già. Đây không phải là lần đầu tiên anh thấy ông nội ôm khung ảnh, nhớ về bà nội và ba mẹ anh.

“Ông nội.”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Ông nội Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiêu Thần, ông liền lặng lẽ cất bức ảnh đi.

“Thằng nhóc này, về rồi à?”

“Vâng, chiều qua cháu đã về.”

“Không bị thương chứ? Nếu bị thương thì là do cháu vô dụng.”

Ông nội Tiêu nhìn Tiêu Thần từ đầu đến chân, thấy anh vẫn ổn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Như nghĩ đến điều gì đó, ông khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ ngạo kiều.

Tiêu Thần nhìn dáng vẻ mạnh miệng mềm lòng quật cường của ông nội, anh cười nhẹ một tiếng.

“Ông yên tâm, cháu trai ông mạng lớn, vẫn chưa có chết.”

“Lần này cháu đến đây là có chuyện nghiêm túc cần nói. Ông nội đã thu thập được bao nhiêu tinh hạch rồi?”

Ngay khi biết tác dụng của tinh hạch, Tiêu Thần đã sử dụng điện thoại vệ tinh để liên lạc với ông nội Tiêu và phát lệnh thu thập tinh hạch.

“Mấy ngày nay có một số người đã giao nộp lên, tổng cộng có hơn sáu trăm viên.”

“Cháu định làm gì với đống đá vớ vẩn đó?”

Không trách được ông nội Tiêu nghi ngờ, ai có thể nghĩ tới, tinh hạch trong đầu Zombie lại có thể bị dị năng giả hấp thụ được chứ.

“Dùng nó có thể nâng cấp dị năng.” Tiêu Thần chậm rãi giải thích.

Ông nội Tiêu ngạc nhiên nhíu mày, sau đó bảo anh tự xử lý số tinh hạch đó.

Nói xong chuyện chính, ông nội Tiêu không nhịn được liền thúc giục:

“Mỗi lần tìm ông ngoài chính sự ra thì cũng là việc chính, khi nào cháu mới dẫn một cô cháu dâu về cho ông gặp đây?”

“Cháu nói xem, cháu đã hơn hai mươi tuổi rồi, bên cạnh lại chẳng có lấy một cô gái nào, chẳng lẽ cháu thích đàn ông?”

Tiêu Thần nghe ông nội đoán già đoán non, bất đắc dĩ phải ngăn suy nghĩ của ông nội lại.

“Qua hai ngày nữa, cháu sẽ đưa cô ấy đến gặp ông.”

Nghĩ đến cô gái nhỏ ở nhà, Tiêu Thần bất giác cong môi cười, trong mắt là sự cưng chiều cùng ôn nhu, sủng ái chưa từng có.

Ông nội Tiêu chưa bao giờ thấy, cháu trai mình lại có dáng vẻ trông như đang tắm trong gió mùa xuân như vậy.

Mắt ông sáng rực lên, dù chưa gặp cô gái đó nhưng trong lòng ông đã tràn ngập thiện cảm. Có thể khiến cháu trai khô khan và cứng ngắc của mình thay đổi thành như thế, cô gái đó quả là không đơn giản!

“Chà chà, nhìn cái vẻ mặt phơi phới của cháu kìa. Ta nói trước, đừng có mà dọa sợ cháu dâu của ta nha, không thì ta sẽ không tha cho cháu đâu.”

“Còn nữa, bình thường nếu rảnh thì cháu phải nói tốt về ông với cô ấy, làm tăng thiện cảm của cô ấy với ông, hiểu không?”

Ông nội nửa thật nửa giả dặn dò Tiêu Thần, ông lo lắng rằng, nếu cháu dâu không thích ông, thì đứa chắt mà ông mong chờ lại không có được.

Tiêu Thần bất lực nhìn ông nội như một đứa trẻ lớn tuổi, anh chỉ biết thở dài mà không nói gì.

Anh không hứa hẹn cũng không từ chối, chỉ bảo rằng mình có việc cần làm rồi rời đi.