Đây chính là trái cây đó, cô ta một tuần còn chưa được ăn một lần, vậy mà anh lại đưa cho người phụ nữ đáng ghét kia.
Cô ta không kiềm chế được cơn giận trong lòng, lập tức lên tiếng: “Cô là loại người không biết xấu hổ à, trái cây này là tôi dành cho anh Thần, cô dựa vào đâu mà ăn?”
Động tác cắn táo của Lâm Lạc dừng lại, cô nhìn Lê Ưu một cái, rồi lại liếc sang Tiêu Thần, ánh mắt như muốn nói, anh Thần? Khi nào anh với cô ta lại thân thiết đến thế?
Tiêu Thần vuốt nhẹ mái tóc Lâm Lạc, nhẹ nhàng trấn an cô. Ánh mắt anh nhìn về phía Lê Ưu không còn chút dịu dàng nào, chỉ còn sự lạnh lùng đến đáng sợ.
Lê Ưu bị ánh mắt của Tiêu Thần làm cho cả người run một cái, toàn thân nổi một tầng da gà. Lúc này trong lòng nàng ta càng thêm ganh ghét Lâm Lạc, tất cả đều tại người phụ nữ này mà anh Thần mới nhìn cô như thế!
Lâm Lạc nhận thấy ánh mắt không mấy thân thiện của Lê Ưu, đột nhiên cảm thấy quả táo trong tay không còn vị nữa.
Cô tiện tay nhét phần táo chưa ăn hết vào miệng Tiêu Thần, anh cũng không chê mà ăn ngon lành.
Sau đó, Lâm Lạc giả vờ tìm đồ trong ba lô, thực tế là lấy trái cây trong không gian ra. Cô lấy ra hẳn sáu quả táo, quả nào quả nấy lớn hơn và đỏ hơn so với những quả mà Lam Khả Hân đưa, rồi nhét hết vào tay hai người họ.
“Nè, trả lại cho các cô đó, khỏi phải nghĩ là tôi chiếm lợi.”
La Nguyệt Nguyệt nhìn thấy hành động của Lâm Lạc, không nhịn được mà bật cười khanh khách. Những người khác cũng không kìm được, cúi đầu cười khúc khích.
Lam Khả Hân mặt sượng trân, đứng đó cầm táo, không biết phải xử lý làm sao. Tiến không được, lùi cũng không xong, chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống. Cô hối hận vì ngay từ đầu đã không ngăn cản con ngốc kia làm chuyện ngu xuẩn.
Lê Ưu chẳng bận tâm đến việc đội trưởng của mình có bối rối hay không, cô ta chỉ cảm thấy bị Lâm Lạc làm nhục. Sự kích động lấn át lý trí, dị năng trong tay cô ta sắp sửa lao về phía Lâm Lạc.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Lam Khả Hân nhận ra hành động của Lê Ưu, liền nhanh chóng ngăn cản, hóa giải đòn tấn công. Cô liếc nhìn Lê Ưu đầy cảnh cáo, ra hiệu cho cô ta an phận.
Tiêu Thần đã nhận ra mối nguy hiểm từ trước, anh lập tức bảo vệ Lâm Lạc ở phía sau. Toàn thân anh phát ra áp lực của một kẻ mạnh, trong mắt sát ý dày đặt không che giấu.
Lam Khả Hân cảm nhận được sát ý của Tiêu Thần, tuy rất tức giận trước sự ngu ngốc của Lê Ưu, nhưng dù sao cô ta cũng là người trong đội mình, không thể để mặc được.
Trước khi Tiêu Thần ra tay, cô vội vàng nói: “Xin lỗi Tiêu thiếu, là tôi dạy dỗ không tốt, tôi thay mặt cô ta xin lỗi Lâm tiểu thư.”
Tiêu Thần không hề để ý đến lời xin lỗi của Lam Khả Hân, anh không ngần ngại mà phóng tia sét trong tay về phía Lê Ưu.
Nhận thấy Tiêu Thần có ý định g.i.ế.c người, Lê Ưu bắt đầu sợ hãi.
Cô ta không ngờ, người đàn ông này lại quan tâm đến người phụ nữ đó đến vậy. Cô ta chỉ muốn dạy cho Lâm Lạc một bài học mà thôi, cũng không thật sự có ý định lấy mạng cô ta.
Không đợi Lê Ưu kịp phản ứng, tia sét của Tiêu Thần đã lan khắp người Lê Ưu, cô ta đau đớn ngã xuống đất, toàn thân co giật, đau đến mức chỉ muốn c.h.ế.t đi. Cho đến khi ý thức bắt đầu mờ nhạt, Tiêu Thần mới tha cho cô ta.
“Lần này chỉ là một bài học cảnh cáo, nếu còn có lần sau, tôi không ngại tiễn cô ta một đoạn đường đâu.”
Tiêu Thần lạnh lùng nói với Lam Khả Hân. Người phụ nữ của anh không phải là kẻ mà người khác có thể tùy tiện làm tổn thương.
Lam Khả Hân không ngờ rằng chỉ vì một quả trái cây mà mọi chuyện lại thành ra thế này. Dưới áp lực của Tiêu Thần, cô cảm thấy khó thở, khó nhọc lên tiếng.
“Yên tâm, sẽ không có lần sau, tôi sẽ dạy dỗ lại người của mình.”
Nói xong, cô đỡ Lê Ưu lên và đi về phía tầng hai.
Sau khi trò hề kết thúc, La Nguyệt Nguyệt không kìm được mà lẩm bẩm: “Mấy người đó thật chẳng ra làm sao, chỉ cần một câu không hợp là định ra tay. Tiểu Lạc Lạc, cậu có sao không?”
Lâm Lạc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mọi người, trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp vô cùng. Cô mỉm cười ra hiệu mình không sao.
Tiêu Thần không nói gì, nắm tay Lâm Lạc quay lại phòng. Vừa bước vào cửa, Tiêu Thần đã ôm chặt cô vào tường.
Lâm Lạc cảm nhận được sự bất an của Tiêu Thần, vỗ nhẹ vào lưng anh trấn an: “Anh à, em không sao. Thật đấy! Anh đừng lo lắng.”
Tiêu Thần siết chặt vòng tay đang ôm eo cô, từ từ trấn tĩnh lại nỗi sợ hãi trong lòng.
Anh đã quá chủ quan, đã đánh giá thấp sự ghen tuông của phụ nữ, suýt nữa làm tổn thương người quý giá của mình.
Lúc ba giờ sáng, tiếng mưa rơi rả rích, Tiêu Thần nhẹ nhàng thả vòng tay ra khỏi eo Lâm Lạc. Anh âu yếm nhìn cô, chậm rãi hôn nhẹ lên trán rồi đứng dậy thay ca trực.
La Quân Trạch đang cảnh giác nhìn xung quanh. Ngoại trừ tiếng rít của Zombie và tiếng mưa rơi, mọi thứ còn lại đều ổn.
Tiêu Thần ra hiệu cho La Quân Trạch đi nghỉ ngơi rồi tiến đến cửa sổ kiểm tra. Mưa càng lúc càng nặng hạt, màn đen dày đặc che phủ những nguy hiểm xung quanh, không phát hiện điều gì bất thường, anh trở lại ghế sofa ngồi xuống.
Trên tầng hai, Lê Ưu khắp người đau nhức, cô ngủ không yên giấc. Cô không nhận ra có một chất lỏng đen sì như mực đang lặng lẽ bò lên giường, hướng về phía mình mà di chuyển tới.
“Aaa!”
Tiếng thét chói tai xé toạc màn đêm yên tĩnh, làm tất cả mọi người choàng tỉnh.
Lâm Lạc bị tiếng thét làm cho giật mình tỉnh giấc, phát hiện Tiêu Thần không ở bên cạnh. Chưa kịp phản ứng, Tiêu Thần đã đẩy cửa lao vào với vẻ mặt đầy lo lắng, khi thấy cô không sao, anh mới nhẹ nhõm thở phào.
“Anh ơi, có chuyện gì vậy?”
“Tầng hai có chuyện rồi, chúng ta cùng nhau lên xem.” Nói xong, Tiêu Thần kéo Lâm Lạc ngồi dậy, cả hai nhanh chóng bước lên tầng hai.
Lâm Lạc và Tiêu Thần vừa đến gần tầng hai đã phát hiện có thứ gì đó đang nhanh chóng di chuyển trên mặt đất. Cô bật đèn pin soi lên. Đập vào mắt cố là từng con gián siêu to siêu khổng lồ, đang bò dày đặc về phía hai người.
Lâm Lạc sợ hãi suýt đánh rơi đèn pin, Tiêu Thần trấn an cô, vội vàng bảo vệ cô ra sau lưng.
Anh nhanh chóng sử dụng dị năng lôi điện của mình bao trùm lên lũ gián. Ánh sáng từ dị năng thu hút sự chú ý của La Quân Trạch và những người khác, họ nhìn thấy một đám gián biến dị lớn đến mức khó tin.
“Oh Shit! Đây là thứ quái gì thế, sao lại to đến thế này?”
Vương Minh sợ hãi nhìn đống xác gián dưới đất.
“Đây còn được gọi là gián nữa không?” Tôn Hướng không chắc chắn hỏi.
Tiêu Thần nhíu mày, sau khi dùng dị năng tinh thần dò xét. Anh phát hiện những người ở tầng hai tạm thời có thể cầm cự.
Thấy vậy, anh chậm rãi trả lời câu hỏi của mọi người: “Động vật đã bắt đầu biến dị.”
Nghe vậy, mọi người đều không tin nổi nhìn về phía đội trưởng. Động vật biến dị nghĩa là sao? Nghĩa là mối đe dọa đối với loài người không chỉ đến từ Zombie mà còn từ các sinh vật khác nữa ư?