Lâm Lạc và La Nguyệt Nguyệt đi về phía nhà vệ sinh, phát hiện phòng vệ sinh vẫn còn khá sạch sẽ. Hai người nhanh chóng rửa mặt rồi trở lại chỗ cũ.
Vì có quá nhiều người, Lâm Lạc cũng không tiện lấy ra thức ăn quá chói mắt, cô đành ăn tạm một chút gì đó lót dạ.
Sau khi ăn no uống đủ, Tiêu Thần ôm Lâm Lạc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng ru cô ngủ.
Lâm Lạc thoải mái tận hưởng vòng tay của Tiêu Thần, không hề để ý đến ánh mắt oán độc của Lê Ưu.
Tại sao người phụ nữ này lại may mắn như vậy? Bây giờ khuôn mặt cô ta đã bị hủy hoại, toàn thân không còn một chỗ nào lành lặn, tất cả là do người phụ nữ này.
Nếu không phải vì cô ta, Lê Ưu sao lại trở thành bộ dạng này? Cô ta chắc chắn sẽ không tha cho Lâm Lạc.
Lam Khả Hân chú ý đến ánh mắt đầy oán hận của Lê Ưu nhìn về phía Lâm Lạc, ánh mắt cô lóe lên nhưng không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một đêm bình yên trôi qua.
Sáng hôm sau, mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tiến về trung tâm nghiên cứu. Trung tâm nghiên cứu nằm ở khu phía bắc của thành phố M, nơi có mật độ dân cư cao. Khi tận thế bùng phát, đúng vào giờ cao điểm nên số lượng Zombie ở đây cực kỳ đông đúc.
Không ai dám lơ là, họ tìm thấy một tòa nhà văn phòng gần trung tâm nghiên cứu. Mọi người đồng loạt tiến vào để quan sát trước.
Trung tâm nghiên cứu có một sân lớn phía trước cổng, trong sân toàn là những Zombie mặc đồng phục làm việc, có lẽ là nhân viên của trung tâm.
Ngoài ra, còn có một cây hoè rất lớn, không biết có phải do Lâm Lạc cảm thấy sai hay không, nhưng cô có cảm giác các cành cây của nó trông rất đáng sợ, giống như đang vươn ra và có thể gây nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Phía trước và sau sân là hai tòa nhà, một tòa là văn phòng, tòa còn lại là phòng thí nghiệm. Các nhà khoa học còn sống sót đang ở trong tòa nhà thí nghiệm phía sau, nhưng cụ thể họ ở tầng nào thì chưa rõ. Có lẽ phải tìm kiếm từng tầng một.
Mọi người cẩn thận tránh đám Zombie trong sân, đi theo con đường nhỏ phía sau cây hoè tiến về tòa nhà thí nghiệm, khi gặp Zombie lạc đàn thì âm thầm tiêu diệt.
Tòa nhà thí nghiệm có tổng cộng tám tầng. Tiêu Thần ra hiệu cho mỗi đội phụ trách hai tầng, nếu tìm thấy người thì báo qua bộ đàm, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Đội của Lam Khả Hân phụ trách tầng một, tầng hai. Đội của Tăng Vĩ phụ trách tầng ba, tầng bốn. Đội của Lương Xuyên phụ trách tầng năm, tầng sáu. Còn Tiêu Thần cùng Lâm Lạc và vài người khác đi lên tầng bảy, tầng tám.
Tiêu Thần đoán rằng những nhà khoa học còn sống sót rất có thể đang ở hai tầng này. Vì họ không thoát ra được sân, nên khả năng lớn nhất là họ đã trốn lên tầng trên.
Hành lang tầng bảy đầy m.á.u me, có khoảng hơn hai mươi con Zombie đang lởn vởn ở đó, trong đó có vài con Zombie cấp ba.
Tám người vừa dọn dẹp Zombie vừa thu thập tinh hạch. Sau khi dọn sạch tầng này, họ tiếp tục đi lên tầng tám. Tầng này có vẻ yên tĩnh một cách kỳ lạ, không có Zombie, cũng không có người.
Tiêu Thần cảm nhận được một luồng tinh thần lực đang lướt qua xung quanh họ.
Anh theo dấu tinh thần lực quay lại kiểm tra, phát hiện trong một phòng làm việc giữa hành lang có một con Zombie, điều kì lạ là bên trong đó vẫn còn người sống.
Zombie hệ tinh thần? Lại không g.i.ế.c người trong phòng, thú vị thật.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Tiêu Thần không chút biểu cảm thu lại tinh thần lực của mình, không để con Zombie kia phát hiện ra.
Tuy nhiên, họ đã bị lộ từ lâu. Bọn họ dứt khoát tiến thẳng về phía phòng làm việc có người bị nhốt kia.
Tiêu Thần bảo Ngụy Long mở cửa. Ngụy Long tập trung kim loại trong tay chui vào lỗ khóa, cảm nhận các khoảng trống bên trong, anh ta biến đổi thành hình dạng của chìa khóa, mở khóa thành công.
“Mọi người cẩn thận, bên trong có một con Zombie hệ tinh thần, cấp bậc chưa rõ.”
Tiêu Thần bảo Lâm Lạc đi sát sau lưng anh, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Phòng làm việc được chia thành hai phần, Phòng ngoài cùng phòng trong. Phòng ngoài chất đầy các loại tài liệu thí nghiệm, phòng trong là các thiết bị thí nghiệm tinh vi, nhưng không thấy con Zombie hệ tinh thần đâu cả.
Nằm trên sàn trong phòng trong là năm người, gồm hai già ba trẻ, tín hiệu cầu cứu có lẽ do họ phát ra.
Tiêu Thần và những người đi cùng không dám lơ là cảnh giác, cẩn thận chuẩn bị sẵn, dị năng trong tay ở trạng thái công kích.
Khi họ tiến gần đến cửa của phòng trong, đột nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy đau nhói ở thái dương.
Vì không có dị năng, cảm giác đau đớn của Lâm Lạc còn mãnh liệt hơn, cô đau đến mức bật lên một tiếng rên nhẹ.
Nhìn thấy Lâm Lạc đau đớn, toàn thân Tiêu Thần lập tức tỏa ra sát khí mãnh liệt, anh tập trung tinh thần lực, nhanh chóng cắt đứt sợi dây tinh thần đang tấn công cô.
Một quả cầu sét từ tay anh b.ắ.n về nơi anh cảm nhận được có mối đe dọa.
Zombie không kịp phòng bị, bị quả cầu sét đánh trúng, đau đớn gào thét liên tục.
Sau khi cơn đau đầu dịu đi, những người khác lập tức phản ứng lại, mọi người dồn hết dị năng về phía Zombie, nhưng tất cả đều rơi vào khoảng không.
Zombie uyển chuyển né tránh các đòn tấn công, nó dùng tốc độ cực nhanh, “vèo” một cái đã chạy ra ngoài cửa thoát thân.
Tiêu Thần ra hiệu không cần đuổi theo, ưu tiên cứu người.
Anh bế ngang Lâm Lạc, tiến đến bên những người đang nằm ngất xỉu trên sàn. Vương Minh kiểm tra hơi thở từng người, phát hiện họ vẫn còn thở, anh thở phào nhẹ nhõm.
“Lão đại, họ vẫn sống, nhưng hơi thở đã yếu ớt lắm rồi. Nếu chậm thêm chút nữa, chắc họ đã không qua khỏi.”
La Quân Trạch lấy nước khoáng ra, cẩn thận đút cho mỗi người uống một ít. Mọi ngườii chia nhau mỗi người cõng một người, chuẩn bị nhanh chóng rút lui.
Cơn đau đầu của Lâm Lạc đã giảm đi nhiều, mặc dù vẫn còn chút đau âm ỉ nhưng không ảnh hưởng đến việc di chuyển.
Cô ra hiệu cho Tiêu Thần đặt cô xuống, sau đó thu tất cả các thiết bị và tài liệu vào không gian của mình.
Cô nghĩ rằng, để phục vụ nghiên cứu, cứ thu hết vào không gian cho an tâm. Ai biết được, lỡ như sau này cần dùng đến thì sao.
Sau khi thấy Lâm Lạc thu thập xong mọi thứ, Tiêu Thần bế cô lên, đi ra cửa.
Nhưng chưa kịp ra khỏi phòng, họ đã nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn vang lên từ hành lang.
Chẳng mấy chốc, Lam Khả Hân, Lương Xuyên, và Tăng Vĩ xuất hiện trước mắt họ.
“Không xong rồi, có rất nhiều Zombie đang tiến về tòa nhà này, chúng ta bị bao vây rồi.”
Tăng Vĩ vội vàng nói.
Tiêu Thần nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía dưới, một đám Zombie dày đặc đang chậm rãi tụ tập dưới chân tòa nhà.
Tiêu Thần tinh mắt nhận thấy điều bất thường. Đám Zombie tựa hồ có mục đích rõ ràng trong việc bao vây họ, như thể có ai đó đang điều khiển chúng.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tiêu Thần lập tức liên tưởng đến con Zombie hệ tinh thần đã chạy thoát lúc nãy.
Chẳng lẽ nó có khả năng điều khiển những Zombie khác?
Nếu điều này là sự thật, tức là nó đã phát triển trí tuệ. Nếu để nó tiếp tục phát triển, sẽ là thảm họa cho toàn nhân loại trong tương lai.
Không thể để mối nguy hại này tiếp tục tồn tại, bằng mọi cách phải tiêu diệt nó.