Chương 3

Với thực lực của gia đình La Nguyệt Nguyệt, cô ấy hoàn toàn có thể sống tốt trong tận thế.

Nhưng vì đến thành phố Z sớm để thăm nguyên chủ, không may cô ấy bị mắc kẹt trong trường học và c.h.ế.t sớm.

Nhớ đến kết cục của Nguyệt Nguyệt trong sách, Lâm Lạc cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Có lẽ cô có thể thay đổi kết cục của Nguyệt Nguyệt, chỉ cần Nguyệt Nguyệt không đến thành phố Z sớm là được.

“Lạc Lạc, Lạc Lạc, cậu có nghe mình nói đó không?” La Nguyệt Nguyệt nghi ngờ nhìn màn hình cuộc gọi, không có tắt máy mà, sao im lặng vậy nhỉ?

“Ừm, đang nghe đây, tớ sẽ đến tìm cậu sau hai ngày nữa.”

“Thật sao? Lạc Lạc, cậu đã đồng ý rồi, tuyệt quá! Khi nào đến, nhớ phải báo trước cho mình một tiếng, tớ sẽ đi đón cậu.” La Nguyệt Nguyệt vui mừng khi nghe bạn mình đồng ý đến thăm cô.

Sau khi cúp điện thoại với Nguyệt Nguyệt, Lâm Lạc suy nghĩ một chút. Trong hai ngày tới, xe và thanh kiếm cô đặt cũng đã đến, lấy hàng xong, cô sẽ lên đường tìm Nguyệt Nguyệt.

Tại sân bay, Lâm Lạc bị một cô gái thân thiết ôm chặt vào lòng, vẻ mặt cô hiện đầy sự bất lực.

“Tiểu Lạc Lạc, mình nhớ cậu c.h.ế.t đi được.” Người mới đến mặc một chiếc váy trắng, tóc cột thành búi, trông thật nhỏ nhắn đáng yêu, giống như cô em gái hàng xóm.

“Được rồi, Nguyệt Nguyệt, em buông bạn mình ra trước đã. Bạn của em vừa mới đến, chắc vẫn còn mệt, chúng ta về nhà nói chuyện sau.”

Người đàn ông cao lớn đĩnh đạt, ôn nhuận như ngọc, nhìn thấy cô gái nhỏ bị em gái mình ôm chặt, ánh mắt anh thoáng qua một tia kinh diễm.

Cô gái có làn da hồng hào, dung mạo tuyệt sắc, chỉ lặng lặng đứng im ở đó cũng khiến người khác không thể rời mắt.

“Đúng đúng đúng, tớ quên mất! Lạc Lạc, đi thôi, về nhà thôi nào.” Nguyệt  Nguyệt kéo Lâm Lạc về phía bãi đỗ xe.

Trên đường đi, sau khi giới thiệu lẫn nhau, Lâm Lạc mới biết người đàn ông này là anh trai của Nguyệt Nguyệt, tên là La Quân Trạch. Vẻ mặt cô có chút một lời khó nói hết.

Cô nhớ lại nội dung trong sách, ông của nam chính là lãnh đạo quân khu, sau khi mạt thế đến, ông còn là người đứng đầu căn cứ phía Nam.

Nam chính từ nhỏ đã luyện tập trong quân đội, tài năng xuất chúng, là đội trưởng của một đội đặc biệt. Trong đội có một phó đội trưởng tên là La Quân Trạch.

Thật không may mắn, cô hoàn toàn không muốn liên quan đến nam chính và những người xung quanh anh ấy.

Lâm Lạc cảm thấy thấp thỏm, trong lòng vừa lo lắng lại có chút mê mang mơ hồ.

La Quân Trạch nhìn thấy cô gái nhỏ có vẻ mặt kinh ngạc khi nghe thấy tên mình, không khỏi xoa mũi, không biết mình có đáng sợ đến vậy không?

Chiếc xe từ từ vào khu biệt thự. Nơi đây nằm ở ngoại ô thành phố S, cảnh quan đẹp, ít người, xung quanh có căn cứ quân sự, an toàn tuyệt đối.

Nhà của Nguyệt Nguyệt là một biệt thự ba tầng, hàng tre xanh mướt che bớt ánh sáng mặt trời gay gắt và hơi nóng, sàn nhà lát đá cẩm thạch đen, gạch lát sàn sáng bóng như gương, so với biệt thự của nguyên chủ có hơn chứ không kém.

Nguyệt Nguyệt và Lâm Lạc đều có bố mẹ bận rộn, chỉ sống cùng anh trai. Anh trai của cô cũng rất bận, hầu như không ở nhà. Trong nhà chỉ có người giúp việc, vì vậy Nguyệt Nguyệt đôi khi cảm thấy rất cô đơn.

“Lạc Lạc, cứ coi đây là nhà của mình, có gì cần cứ nói, đừng khách sáo.” La Quân Trạch tận lực nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể, anh sợ mình sẽ làm cô gái nhỏ này hoảng sợ.

“Đúng rồi, Lạc Lạc, đừng khách sáo với mình nha, coi anh trai tớ như anh trai cậu vậy. Cần gì cứ nhờ không cần phải ngại~”

La Nguyệt Nguyệt nhìn anh mình đang cố tỏ ra ôn nhu kia, người khác không biết còn tưởng rằng Lâm Lạc mới là em gái anh ấy đó.

“Ừm, mình biết rồi. Cảm ơn anh Trạch, cảm ơn Nguyệt Nguyệt.” Lâm Lạc mỉm cười, ngoan ngoãn đáp lại.

“Awww~ Lạc Lạc thật đáng yêu, muốn ôm! Muốn ôm!” Nguyệt Nguyệt nghĩ xong liền lập tức tiến lên ôm Lâm Lạc vào lòng.

La Quân Trạch nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, cảm thấy xương cốt mình như mềm nhũn, cô gái nhỏ thật quá mê người.

“Nguyệt Nguyệt, em dẫn Lạc Lạc lên phòng nghỉ ngơi trước đi, anh có việc phải làm.”

“Em biết rồi. Anh cứ đi làm việc đi, không cần lo lắng cho chúng em đâu.” Nguyệt Nguyệt mở đôi mắt to, vẻ mặt tinh nghịch tạm biệt anh trai.

“Được, có việc thì cứ gọi điện cho anh.” La Quân Trạch xoa đầu em gái, vẻ mặt đầy yêu chiều.

La Nguyệt Nguyệt và Lâm Lạc nghỉ ngơi cả buổi chiều. Sau khi ăn tối xong, cô nàng nhanh nhảu kéo Lâm Lạc đi dạo phố, ghé vào trung tâm thành phố dạo chơi.

Nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mặt, dòng người tấp nập, cô chợt cảm thán. Có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi, tất cả sẽ không còn.

Khi đó, thành phố sẽ rơi vào hỗn loạn, đổ nát. Zombie hoành hành, động thực vật biến dị, môi trường sống của con người sẽ cực kỳ khắc nghiệt và tồi tệ, không biết liệu mình có sống sót nổi không?

Lâm Lạc lòng đầy mờ mịt, cô không biết bám víu vào đâu, tâm trạng chất đầy nỗi buồn.

“Lạc Lạc, cửa hàng kem này cực kỳ ngon, chúng ta cùng đi ăn nhé?” Nguyệt Nguyệt kéo Lâm Lạc tới cửa hàng kem, sợ rằng nếu đến muộn thì sẽ không còn nữa.

Nhìn người bạn tràn đầy sức sống bên cạnh, Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Bây giờ cũng không quá tệ, ít nhất còn có Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh.

Cô tin rằng, chỉ cần họ cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ có thể sống tốt trong mạt thế.

Những ngày này, Nguyệt Nguyệt và Lâm Lạc đã khám phá khắp các con phố và ngõ hẻm của thành phố S, thưởng thức tất cả các món ăn ngon của thành phố.

Thời gian mạt thế bắt đầu đếm ngược.

Ngày mai, cả thế giới sẽ bị bao phủ trong làn sương mù dày đặc. Trong sương mù có chứa virus không biết tên, người hít phải sẽ ngất xỉu, khi tỉnh dậy sẽ trở thành zombie hoặc vẫn là người bình thường, chỉ một số ít người mới có thể thức tỉnh trở thành dị năng giả.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Tối hôm đó, Nguyệt Nguyệt và Lạc Lạc đang ngồi trên sofa phòng khách xem tin tức truyền hình, đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

“Anh, sao anh lại về rồi?” Nguyệt Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh trai mình đang bước vào cửa.

Lâm Lạc nhìn theo hướng ánh mắt Nguyệt Nguyệt, thấy bên cạnh La Quân Trạch còn có một người đàn ông lạ đang đứng.

Cao 1m85, dáng người cao lớn ngất ngưởng, khuôn mặt đẹp như điêu khắc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, đôi mắt đen, sâu thẳm lạnh lùng, khí chất cao quý, xuất chúng.

“Ừm, về nghỉ ngơi hai ngày. Đây là đội trưởng của anh, Tiêu Thần.”

“Đây là em gái tôi, La Nguyệt Nguyệt, còn đây là Lâm Lạc, bạn học của em gái tôi.”

Ba người chào hỏi lẫn nhau, Lâm Lạc đứng ngây ngươi.

Nam…. Nam chính sao lại ở đây!!! Ôi mẹ ơi, cô muốn về nhà. SOS!!!

Tiêu Thần liếc qua hai cô gái, ánh mắt dừng lại ở Lâm Lạc, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Cô gái nhỏ mặc đồ ngủ hình con thỏ màu hồng, hai tai thỏ đậu trên đầu rủ xuống trông thật ngây thơ dễ thương, làn da mềm mại như nước, vẻ đẹp khiến người ta phát cuồng.

“Lạc Lạc ở đây có thấy thoải mái không?” La Quân Trạch nhìn Lâm Lạc với vẻ ôn hòa. Mấy ngày không gặp, cô gái nhỏ càng ngày càng xinh đẹp hơn.

“Thoải mái, em cùng Nguyệt Nguyệt chơi rất vui.” Lâm Lạc mỉm cười nhìn La Quân Trạch.

“Vậy thì tốt, trong hai ngày tới thời tiết có thể sẽ khắc nghiệt, các em tạm thời đừng ra ngoài.” La Quân Trạch vẻ mặt nghiêm trọng nói.

“Anh, thời tiết khắc nghiệt như thế nào đó?” Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi.

“Là một loại sương mù dày đặc chưa từng có trong lịch sử, tầm nhìn gần như bằng không.”

“A, vậy anh sẽ ở nhà trong hai ngày này ư?”

“Ừm, anh và đội trưởng sẽ ở nhà mình hai ngày.”

Lâm Lạc không nghe vào cuộc trò chuyện giữa hai anh em, cô nhận ra từ khi Tiêu Thần bước vào, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi người cô.