Chương 4

Cô đứng ngồi không yên, bàn tay vì quá khẩn trương mà đổ đầy mồ hôi. Nam chính chắc sẽ không phải thấy cô liền ngứa mắt, đang im lặng suy nghĩ tìm cách g.i.ế.c mình đấy chứ?

Hu hu… Chẳng lẽ nữ phụ trời sinh đã xung khắc với nam chính? Nãy giờ cô chẳng làm gì cả mà, sao lại bị ghét rồi, thật sự muốn khóc!!!

Tiêu Thần nhìn dáng vẻ lo lắng không yên của cô, trong mắt lóe lên một nụ cười nhẹ.

Ách! Thật dễ thương.

Sau mười giờ tối, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Lâm Lạc nằm trên giường, lo lắng nhìn trần nhà. Với nỗi lo lắng và căng thẳng về tương lai, không biết từ lúc nào cô đã ngủ thiếp đi.

Khi Lâm Lạc tỉnh dậy, mọi thứ xung quanh đều tối đen như mực.

Bên ngoài, dưới bầu trời đêm đen kịt là một lớp sương mù dày đặc đã bao phủ cả thành phố. Cô nhìn đồng hồ, đã là buổi tối ngày thứ hai rồi.

Có vẻ cô cũng bị hôn mê. Lâm Lạc vội vàng quay sang bên cạnh kiểm tra bạn mình, phát hiện Nguyệt Nguyệt vẫn chưa tỉnh dậy. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, Lâm Lạc đưa tay chạm vào trán.

Nguyệt Nguyệt đang sốt cao, chẳng lẽ cô ấy sắp thức tỉnh dị năng? Trong truyện, những người sốt cao không hạ thường sẽ hoặc thức tỉnh dị năng, hoặc biến thành Zombie. Những người không sốt sẽ trở thành người bình thường.

Lâm Lạc trong nguyên tác là người bình thường, có lẽ cô chỉ có thể sống sót như một người bình thường trong mạt thế.

Cô tìm thuốc hạ sốt, nhanh chóng cho Nguyệt Nguyệt uống một viên. Sau đó cô do dự một chút, cuối cùng quyết định xuống tầng hai để kiểm tra tình trạng của La Quân Trạch và Tiêu Thần.

Cô cũng cho La Quân Trạch uống thuốc hạ sốt. Khi đứng trước cửa phòng Tiêu Thần, Lâm Lạc ngập ngừng không dám vào.

Nghĩ rằng dù sao anh ta cũng là nam chính, chắc chắn sẽ không sao.

Cô quay người định rời đi, nhưng đi được hai bước lại không nỡ. Cuối cùng cô đành chấp nhận số phận, xoay ngườ lại, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Cô không thể không quan tâm, dù sao cô cũng là một tiểu tiên nữ tốt bụng mà.

Trên giường, Tiêu Thần nằm thẳng, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, dù đang bệnh nhưng vẻ đẹp của anh vẫn không hề suy giảm.

Lâm Lạc cố gắng nâng Tiêu Thần dậy, để anh dựa vào cánh tay mình, cẩn thận đút thuốc và nước vào miệng anh. Sau khi thấy anh đã nuốt, cô chuẩn bị rút tay rời đi.

Bỗng nhiên, một trận chóng mặt ập đến, Tiêu Thần ôm chặt eo cô, đặt cô dưới người, cưỡng ép đem cô nằm gọn trong n.g.ự.c anh.

Nặng quá.

“Anh buông em ra, Tiêu Thần…” Lâm Lạc cố gắng đẩy người đàn ông ra, nhưng đối phương hoàn toàn không có phản ứng.

Mười phút sau, Lâm Lạc mồ hôi nhễ nhại, vẫn không thể thoát lồng n.g.ự.c săn chắc của anh. Cô tức giận nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm trên mình, hối hận vì đã không bỏ mặc anh ta. Đúng là đồ lưu manh, hừ…

Lâm Lạc nằm thẫn thờ nhìn lên trần nhà, hơi ấm từ cơ thể người đàn ông truyền qua lớp áo mỏng, khiến cô gần như phát điên.

Cô tức giận đưa tay cấu vào cánh tay anh, nhưng cánh tay đối phương lại cứng như đá, chẳng thể nào cấu được. Điều này càng khiến cô bực bội thêm.

Sau khi vật lộn hồi lâu, Lâm Lạc cũng mệt lả, không biết từ khi nào cô đã ngủ thiếp đi trong cơn mệt mỏi.

Sáng sớm, một tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của những người đang say giấc.

Bên ngoài, tiếng thét và tiếng kêu cứu vang lên khắp nơi, đánh dấu sự khởi đầu của mạt thế.

Tiêu Thần chậm rãi mở mắt, nhận ra điều bất thường bên cạnh mình. Ánh mắt anh lạnh lẽo quét qua xung quanh, nhưng khi nhìn thấy cô gái bên cạnh, mi mắt anh từ từ nhu hòa xuống.

Con thỏ nhỏ này sao lại nằm trên giường anh rồi? Anh nhíu mày nhớ lại.

Đêm qua khi anh đang mơ hồ vì sốt cao, cảm nhận có người bên cạnh. Theo bản năng cảnh giác nhiều năm, anh muốn chế ngự người kia nhưng vì toàn thân không có sức lực mà ngất đi.

Cô gái nhỏ nhắn này, thân thể mềm mại, ôm vào lòng rất êm ái, cảm giác thật tuyệt vời.

Cô yên tĩnh nằm ngủ, ngoan ngoãn nằm trọn trong lồng n.g.ự.c anh, hơi thở nhẹ nhàng phả vào da thịt trước ngực, mang đến một cảm giác rùng mình.

Hơi thở của cô tràn ngập mùi hương thanh khiết, Tiêu Thần khẽ vuốt ve đôi mày tinh tế của cô gái, chiếc mũi nhỏ nhắn cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng quyến rũ khiến người ta phạm tội của cô.

Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, không cưỡng lại được, anh cúi xuống hôn lên đôi môi ấy.

Cảm giác mềm mại, hương vị ngọt ngào đến mức khiến người ta không muốn buông tay.

Tiêu Thần vốn không phải là người chịu thiệt, anh vô thức hôn sâu hơn, chiếm đoạt mọi ngóc ngách, không để lại một chỗ nào chưa in dấu hơi thở của mình.

Lâm Lạc mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy khó thở, đôi môi tê dại. Khi mở mắt ra, đã thấy Tiêu Thần đang hôn mình.

A a a… Lâm Lạc hoảng hốt, hai mắt mở to, đôi tay vô thức đẩy người đàn ông trên mình ra.

Tiêu Thần không hề nhúc nhích, cho đến khi cô gái nhỏ trong lòng bị hôn đến mức đỏ bừng cả mặt, đôi mắt ướt đẫm, gần như không thở nổi, anh mới hài lòng buông cô ra.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Lâm Lạc bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng. Khi tỉnh táo lại, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng n.g.ự.c của người đàn ông, tiếng cười quyến rũ, làm tai cô như bị tê liệt.

Cô đầy ấm ức, đ.ấ.m nhẹ vào người đàn ông phía trên: “Anh… anh bắt nạt em còn cười nữa?”

Tiêu Thần nhìn cô gái nhỏ với khuôn mặt đầy vẻ oán trách, bộ dáng trông như sắp khóc. Vẻ mặt dễ thương yêu kiều khiến anh suýt chút đã không kiềm được mà hôn cô thêm lần nữa.

“Ngoan nào, anh sai rồi! Đừng khóc nữa, được không?” Giọng anh trầm ấm, kết hợp với khí chất lạnh lùng thường ngày, khi dịu dàng lại khiến người ta dễ dàng chìm đắm.

Lâm Lạc ngẩn ngơ nhìn người đàn ông với nét mặt anh tuấn dịu dàng trước mặt, tim cô đập nhanh hơn.

Khuôn mặt đó đẹp đến mức như đang phạm luật vậy.

“Đội trưởng, anh tỉnh chưa? Bên ngoài có gì đó không ổn!” Giọng của La Quân Trạch từ bên ngoài cửa truyền tới.

Giọng nói bất ngờ làm Lâm Lạc giật mình, cô vội vàng thoát khỏi vòng tay của Tiêu Thần, cố gắng tìm một chỗ để trốn. Nếu bị người khác phát hiện cô nằm trên giường của Tiêu Thần vào lúc này, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể giải thích được.

Tiêu Thần kéo cô gái nhỏ đang hoảng loạn trở lại giường, dùng chăn quấn chặt cô lại, cúi xuống hôn lên khóe miệng cô.

Sau đó, anh nhanh chóng đứng dậy mở cửa ra ngoài trước khi cô kịp phản ứng.

Trời ơi! Mình đang làm gì thế này? Nam chính không đúng rồi, sao anh ta có thể hôn một nữ phụ như cô được chứ? Anh ta không phải nên chán ghét cô sao?

Khóc mất thôi! Đây là nụ hôn đầu của cô trong hai kiếp đấy, cứ vậy mà mất đi một cách đơn giản như thế ư?

Lâm Lạc bực bội lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, tại sao cô lại có thể bị mê mẩn trước vẻ đẹp của Tiêu Thần được chứ! Sắc đẹp thật sự là một con d.a.o hai lưỡi.

Lâm Lạc, tỉnh táo lại nào! Người đàn ông đó không phải người mà cô có thể trêu chọc!

Nhân lúc không ai để ý, Lâm Lạc lén lút chạy về phòng trên tầng ba, phát hiện Nguyệt Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại.

Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.