Chương 25.26: Bao Nuôi

Lại nói Võ Tòng trong « Thủy Hử truyện » , một bữa ăn bốn cân thịt bò chín, mười tám bát rượu, đánh chết một con hổ.
Những điều này đều là ví dụ rõ ràng.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Tùy Qua cũng thăng bằng lại, với lượng cơm ăn hiện tại của mình, đặt ở thời cổ đại, cũng coi như một hảo hán rồi.
Bất đồng là, những hảo hán thời cổ đại đó căn bản không cần lo lắng vấn đề sinh hoạt phí. Vì sao? Khi đó lưu hành vận động cướp của người giàu giúp người nghèo khó, giết tham quan thân hào, một khi đói bụng không có tiền, cứ lôi một tham quan ra ngoài làm thịt, thu hết ngân lượng của tham quan đó, vẫn có thể trừ bạo an dân, hành hiệp trượng nghĩa. Quan phủ phái người đến bắt, thật sự trốn không được, liền lên núi, vào rừng làm cướp.
Đáng tiếc, xã hội bây giờ không như vậy, những chuyện như cướp của người giàu giúp người nghèo, mặc dù dân tâm đại khoái, nhưng lại bị cảnh sát bắt, rất có thể bị bắn chết trong trận loạn súng, không còn đường lên núi làm đại vương.
Tùy Qua làm sao có thể nghĩ tới, trên con đường tu hành, vấn đề khó khăn đầu tiên mà mình gặp phải lại là vấn đề ăn cơm.
Muốn giải quyết vấn đề này rất đơn giản, chính là dùng linh thảo để thay thế thức ăn bình thường.
Một gốc linh thảo, cho dù là một gốc cây hạ phẩm linh thảo, ẩn chứa nguyên khí cỏ cây vượt qua năng lượng thức ăn người bình thường ăn trong một tuần. Hơn nữa, nếu Tùy Qua muốn bắt đầu luyện khí, cũng cần dùng linh thảo.
Chẳng qua, muốn lấy được đầy đủ linh thảo, không phải chuyện dễ dàng.
Vốn Tùy Qua tính toán chế biến linh dược kiếm tiền, nhưng bây giờ nhìn lại, linh dược đích xác có thể kiếm tiền, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải bồi dưỡng linh thảo mới được. Muốn bồi dưỡng linh thảo, phải giải quyết hai vấn đề khó khăn là hạt giống, cây non linh thảo và đại lượng ngọc thạch.
Về phần lúc trước bồi dưỡng ra được cẩu vĩ thảo, chẳng qua là sử dụng cho tôi thể, nghiêm chỉnh mà nói, không xem là linh thảo chân chính.
Hạt giống hoặc cây non linh thảo, còn có ngọc thạch, đây là thứ Tùy Qua khẩn cấp cần.
– Tùy Qua, cậu làm gì mà ngây người ra vậy? 
Lúc này Cao Phong đang chờ tổ đội, cho nên rất rãnh rỗi, tính tán gẫu mấy câu với Tùy Qua.
– Tôi đang suy nghĩ, nếu như ăn cơm không phải trả tiền thì tốt quá.
Tùy Qua nói, nhàm chán nhìn forum trường học.
– Cái này đơn giản lắm, ăn cơm bao là được.
Cao Phong cười nói:
– Tin tôi đi, cậu có điều kiện này.
– Ăn cơm bao cũng phải có người nuôi mới được.
Tùy Qua nói.
– Vậy tôi cho cậu một chủ ý, cậu phát quảng cáo trên diễn đàn giao hữu đi. 
Cao Phong bình thản nói: 
– Đầu đề bài viết là sinh viên năm nhất đại học cần bao nuôi, sau đó đăng mấy tấm hình của cậu lên là được.
– Đúng, không sai, Tùy Qua có tiềm lực này.
Giang Đào thêm dầu vào lửa: 
– Đăng thêm một chú thích: Cần bao ăn, thân thể cười tráng, khí huyết phương cương, hỏa lực mạnh! Kỹ xảo vô số. . . 
– Coi như các cậu tàn nhẫn, tất cả im miệng cho tớ!
Tùy Qua cuối cùng hiểu được, ba tên này đang muốn nói thứ gì.
Reng!
Lúc này, điện thoại phòng ngủ chợt vang lên.
Điện thoại do nhân viên quản lý ký túc xá gọi tới, kêu có một cái bao gửi cho Tùy Qua, kêu hắn đến ký nhận.
– Lẽ nào là cao dán của lão địa chủ?
Tùy Qua nhìn bọc lớn lão địa chủ gửi qua bưu điện tới đây, thầm suy nghĩ nói.
Khi tựu trường, số cao dán lão địa chủ cho Tùy Qua đã sớm bán hết trên xe lửa. Cho nên, Tùy Qua mới kêu lão địa chủ gửi qua bưu điện một ít thuốc cao dán tới đây, ai ngờ tốc độ bưu chính cực kỳ chậm, giằng co hơn nửa tháng mới đưa đến Đông Đại.
Lần này lão địa chủ gửi qua bưu điện gần mấy trăm tờ thuốc cao dán, hơn nữa còn có mấy tờ sấy khô.
Tùy Qua biết ý nghĩ của lão địa chủ, lão địa chủ đại khái tưởng rằng thuốc cao dán của hắn rất được hoan nghênh ở thành phố Đông Giang, cho nên khẩn cấp gửi rất nhiều tới đây, chuẩn bị cho Tùy Qua kiếm một khoản. Ý định ban đầu của Tùy Qua cũng là như thế, nhưng sau khi có được Thần Nông tiên thảo bí quyết, ý nghĩ của hắn cũng phát sinh biến hóa, con đường và quan điểm kiếm tiền cũng phát sinh biến hóa.
Nhưng, nhiều thuốc cao dán như vậy, cũng phải nghĩ cách bán đi một số mới được.
– Thuốc cao dán tổ truyền bí chế đây, là thuốc tốt dùng cho bị thương, phong thấp, các vị đồng học đi ngang qua, xin ghé vào ủng hộ! 
– Một miếng chín đồng chín. Chín đồng chín, không phải là nhiều, không mua được nhà, không mua được xe, không du lịch đến Mát-xcơ-va được. Chín đồng chín, không đắt lắm, không cần họp gia đình… Dán một miếng là linh.
– Đá cầu bị bong gân sao? Hít đất bị thương sao? Không sao hết, dán vào một miếng, lập tức thấy hiệu quả, không có hiệu quả không thu tiền.
– …- 
Vào bữa cơm trưa, Tùy Qua bày một quầy hàng nhỏ trên bãi cỏ bên cạnh nhà ăn, cao giọng bán thuốc cao dán. Bởi vì từ nhỏ hắn đã cùng lão địa chủ “khách giang hồ” làm những chuyện này nên Tùy Qua rất tự nhiên.
Phương thuốc cao dán, thật ra cũng xuất phát từ Thần Nông tiên thảo bí quyết, vốn có tên gọi “Miếng dán thông gân”, dùng để lưu thông máu, làm tan vết bầm, chí ít là vết thương bên ngoài, mặc dù hiệu quả nhìn thấy rất nhanh, nhưng chỉ là phàm dược, không xem là linh dược.
Nhưng, chính vì như vậy mới khiến Tùy Qua sản sinh tò mò với những linh dược chân chính.
Nhìn thấy “Cỏ dại ca ” cao giọng bán cao dán, rất nhiều người trong trường đều chạy tới cổ động, xem náo nhiệt. Vốn tất cả mọi người đều cho “cỏ dại ca” cố ý gây chuyện khôi hài, ai ngờ có người thử qua, liên tục trầm trồ khen ngợi, cho nên chỉ trong một canh giờ, Tùy Qua đã bán được mấy chục miếng cao dán, kiếm được mấy trăm đồng.
Buổi tối hôm đó, người hiếu sự đã đưa đưa video “cỏ dại ca” bán thuốc dán lên diễn đàn học viện, tiêu đề là: – Thiên lôi cuồn cuộn, cỏ dại ca bán cao dán! 
Bài viết vừa phát ra, rất nhanh thu hút chú ý của mọi người.
Biệt hiệu “Cỏ dại ca”, xem ra ở Đông Đại đã không người nào không biết. Cỏ dại ca bán cao dán, chuyện như vậy ai không muốn vào xem, không muốn bình phẩm mấy câu.
Trong bài viết, người phản đối, nhục mạ cỏ dại ca đã rất ít, chỉ có rất ít người cười nói cỏ dại ca thật sự có khiếu hài hước. Còn có một bộ phận khen ngợi cỏ dại ca có tài ăn nói vô cùng tốt, khi gọi bán cao dán lưu loát như đọc khẩu lệnh, lẽ ra nên đi học khoa kinh doanh mới đúng. Nhưng còn có một nhóm người lấy chính bản thân mình nói, chỉ ra cao dán gia truyền của cỏ dại ca thật sự linh nghiệm vô cùng, đề nghị mọi người có thể yên tâm đi mua.
Tùy Qua đọc bài viết rồi thoát ra khỏi forum học viện, buôn bán cao dán cũng không phải kế hoạch lâu dài của hắn, bởi vì với giá tiền bán ra là chín đồng chín, Tùy Qua thật ra không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng hắn làm sao có thể bán giá cao hơn cho bạn học. Nhưng Tùy Qua cũng không thể chồng chất nhiều cao dán như vậy trong phòng ngủ, cho nên còn phải bán đi một phần mới được.
Giữa trưa ngày thứ hai, Tùy Qua theo thường lệ đến phòng ăn trường học bán cao dán.
Bất luận là người đến mua cao dán, hay là người đến xem náo nhiệt, cũng đông hơn hôm qua rất nhiều, vì vậy Tùy Qua cũng làm ăn tốt hơn.
Tùy Qua gào to bán từng miếng cao dán.
– Này, tránh ra… Tránh ra! 
Lúc này, một người cao giọng hét lên, chen vào giữa đám người, sau đó nói với Tùy Qua:
– Ai cho cậu bán hàng ở đây! 
Tùy Qua nhìn người vừa đến, hắn chính là Triệu Đông Kiện của phòng giáo dục, xem ra người này tính toán tìm mình gây chuyện phiền toái.
Nhưng bạn học Tùy Qua từ trước đến giờ không sợ phiền toái, càng không sợ người tìm phiền toái, nói: 
– Thầy Triệu, trong nội quy trường học làm gì nói không cho phép học sinh bán hàng? Giống như làm việc ngoài giờ, trường học trái lại còn phải khích lệ?
Triệu Đông Kiện đích xác là tìm Tùy Qua gây chuyện phiền toái, lần trước không thể biểu hiện uy phong trước mặt Tùy Qua, hắn vẫn thấy khó chịu. Không ngờ, hôm nay lại tìm được cơ hội, Triệu Đông Kiện đương nhiên không dễ dàng bỏ lỡ.
– Tôi là thầy giáo của phòng giáo dục, có quyền quy phạm những hành vi bất lương của học sinh các em! 
Triệu Đông Kiện tỏ vẻ chính ngôn quân tử nói.
– Ở đây cũng không chỉ một mình tôi bán hàng. Thầy Triệu, đây là thầy muốn trả thù riêng sao? 
Tùy Qua bất kháng nói.
Đúng là, ngoại trừ Tùy Qua, nơi này còn có người bán sách cũ, phần mềm máy tính…chỉ có điều Tùy Qua là người làm ăn tốt nhất.
Triệu Đông Kiện đích xác là tính toán trả thù riêng, nhưng ngoài miệng hắn lại nói: 
– Thứ cậu bán, là thuốc men. Nếu là thuốc men, có thể nguy hiểm đến sức khỏe của các bạn học, thậm chí có thể gây nguy hiểm cho tính mạng của bọn họ. Cậu nói xem, cậu có chứng nhận tư cách bác sĩ không? Có chứng nhận cho phép bán thuốc không?
– Triệu Đông Kiện, thầy vào cục Công Thương từ lúc nào, làm sao tôi lại không biết? 
Tùy Qua dứt khoát vạch mặt, không khách khí nói: 
– Nhà tôi nhiều đời làm thuốc, thuốc cao dán này là trải qua thời gian kiểm nghiệm. Huống chi, các bạn học cũng là người lớn, có năng lực phân biệt tốt xấu, không cần thầy phải ở đây quơ tay múa chân, thứ gì vậy, không biết xấu hổ! 
– Cậu… cậu dám nhục mạ thầy giáo! Cậu đúng là lưu manh xã hội, 
Triệu Đông Kiện giận đến mức đôi môi cũng đang phát run.
– Làm sao, thầy muốn đấu với tôi sao? 
Tùy Qua khinh thường nhìn Triệu Đông Kiện nói: 
– Thầy chẳng qua là chó săn cho Chu Xử Nhất mà thôi, không phải hắn vẫn đang nằm trên giường bệnh sao, thầy còn dám giở trò trước mặt tôi! 
Triệu Đông Kiện chưa từng gặp học sinh cuồng vọng, vô lễ như vậy, thật sự chỉ hận không thể đánh Tùy Qua một trận, nhưng hắn nhìn thân thể cường tráng của Tùy Qua, biết rằng tuyệt đối không đòi được lợi ích gì. Nhưng Triệu Đông Kiện không cam lòng, hắn nhìn xung quanh, hi vọng tìm được ủng hộ của mọi người, nhưng làm gì có học sinh ủng hộ hắn.
Không chỉ như thế, trong đám người còn có người dùng giọng nói châm chọc: 
– Phòng giáo dục thật là rãnh rỗi, thậm chí người ta bán cao dán cũng muốn quản. 
– Đúng vậy, lão tử muốn mua cao dán, sợ gì hắn.
– Có gan thì đấu một trận với “cỏ dại ca” đi.
Triệu Đông Kiện nghe thấy tiếng hô của mọi người, thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh. Lúc này, hắn rốt cục nhìn thấy người mặc đồng phục an ninh trong đám người, cho nên vội vàng hét lên với nhân viên an ninh kia:
– An ninh — an ninh! Anh còn đứng đó làm gì, mau bắt người phá rối trật tự trong trường, mang đến phòng giáo dục cho tôi dạy dỗ một phen! 
Ai ngờ, Triệu Đông Kiện hô quát mấy tiếng, nhân viên an ninh kia vẫn thờ ơ.
Triệu Đông Kiện rốt cục hoàn toàn bị chọc giận, quát về phía nhân viên an ninh kia: 
– An ninh, anh điếc rồi sao! Có muốn làm việc tiếp hay không! Nếu anh không muốn làm nữa thì nhanh cút đi cho tôi! 
Nhân viên an ninh kia rốt cục cũng hành động, thoáng cái vọt tới trước mặt Triệu Đông Kiện, sau đó rống lớn với Triệu Đông Kiện: 
– Cút cái đầu ngươi.
Mọi người xung quanh cũng sợ ngây người, Triệu Đông Kiện cũng phát mộng, không ai ngờ tên tiểu an ninh này lại lộ khí phách ra ngoài.
– Anh… Anh dám mắng người, tôi sẽ khiếu nại anh!
Triệu Đông Kiện giận tím mặt.
– Lão tử không chỉ mắng chửi ngươi, còn muốn đánh ngươi!
Tiểu an ninh nói được là làm được, đấm một quyền lên sống mũi Triệu Đông Kiện.
Triệu Đông Kiện lảo đảo muốn ngã, máu mũi chảy dài.
Tiểu an ninh khinh thường nhìn về hướng Triệu Đông Kiện nói: 
– Cứ kiện tôi đi! Lão tử giết chết ngươi đồ chó hoang! Phòng giáo dục thì giỏi lắm sao? Dượng của lão tử là Lý phó hiệu trưởng, ta thích đánh ngươi đấy! 
Sau đó, tiểu an ninh mặc kệ Triệu Đông Kiện, cười nói với Tùy Qua: 
– Vị bạn học này, cao dán tổ truyền của cậu thật là thần hiệu, bệnh phong thấp của mẹ tôi mấy năm rồi không chữa được, hôm qua mua một miếng cao dán của cậu, về dán thấy khá hơn, kêu tôi đến mua thêm hai miếng dán nữa. Thật là cám ơn ngài, tiểu thần y! 
– Đừng khách khí.
Tùy Qua cười cười, đưa hai miếng cao dán cho vị tiểu an ninh uy mãnh mà hiếu thuận.
Về phần Triệu Đông Kiện, che lỗ mũi xám xịt chạy về phía trạm xa.
– Két!!!!
Tiếng thắng xe vang lên, một chiếc xe Porsche thể thao màu xanh chạy đến, dừng trước quầy hàng của Tùy Qua.
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, cửa sổ xe được mở ra, một mỹ nữ đeo chiếc kính râm màu tím, vươn cánh tay trắng như tuyết, vẫy vẫy Tùy Qua: 
– Lên xe! 
Bạn học Tùy Qua vốn còn dè dặt, nhưng nhìn thấy chiếc xe thể thao đắt tiền, và cánh tay béo mập kia, làm gì còn căng thẳng, nhanh như cắt thu dọn đồ đạc, sau đó chui vào trong chiếc xe thể thao.
– Cho dù được tiểu phú bà này bao nuôi cũng được!
Tùy Qua nghĩ thầm. Hắn đã sớm nghe Giang Đào và Cao Phong nói khoác, nói ở Đông Đại thường xuyên có xe thể thao, xe sang trọng lui tới, rất nhiều tới nuôi nhân tình, không ngờ hôm nay mình lại gặp chuyện như vậy, xem ra gần đây mình đúng là đẹp trai xuất sắc rồi.
Ghế ngồi của xe thể thao rất thoải mái, bạn học Tùy Qua vốn phải cảm thấy rất thư thích mới đúng, nhưng trong lòng có chút lo sợ bất an. Hắn nghĩ, có lẽ bởi vì sắp mất đi tấm thân trinh nam.
Mỹ nữ bên cạnh, mặc một chiếc váy dài Bohemian, mái tóc dài được cuốn gọn, hai cánh tay và bả vai để trần, làm lộ ra làn da trắng nõn trơn mềm, khiến người nhìn tràn đầy cảm giác mơ màng. Bởi vì chiếc váy dài, Tùy Qua không nhìn thấy đôi chân của mỹ nữ, nhưng bàn chân nhỏ lúc ẩn lúc hiện của nàng cũng khiến tâm tình của Tùy Qua đong đưa.
Đây là đôi bàn chân khéo léo xinh xắn, ngoại hình ưu mỹ, đường cong gợi cảm, làn da mềm mại, ngón chân hơi nhếch lên, nếu như bạn học Tùy Qua là một kẻ hâm mộ, sợ rằng lúc này lập tức sẽ phải cúi người hôn lên đôi bàn chân cực phẩm này.
Dĩ nhiên, may là Tùy Qua không phải kẻ hâm mộ, nếu không sợ là đã dẫn đến một tai nạn xe cộ.
Cho dù như vậy, nhìn đôi bàn chân lúc ẩn lúc hiện dưới lớp váy, cũng làm cho Tùy Qua có chút mất tinh thần.
Sau một hồi, Tùy Qua mới di dời ánh mắt khỏi đôi bàn chân của mỹ nữ, sau đó chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng.