Thẩm Diên Phi gửi ảnh chụp nội dung bổ sung cho luật sư, một lát sau, phiên bản mới đã được fax về phòng làm việc của anh, Khương Thời Niệm không kịp suy nghĩ nhiều, dưới sự quan sát trông có vẻ như không nhanh không chậm của Thẩm tổng, cắn môi đặt bút ký tên.
Trong phòng ăn có bảo mẫu chuẩn bị bữa tối, rất thanh đạm, nhiệt độ vừa vặn, Khương Thời Niệm ngửi thấy mới cảm thấy đói, thế nhưng Thẩm Diên Phi lại không ăn, cô im lặng ăn xong, đang chuẩn bị đi rửa bát thì dì bảo mẫu cũng không biết từ đâu chạy ra, vội vàng giữ cô lại.
“Khương tiểu thư, Thẩm tổng nói, cô ăn xong cứ để đó là được rồi, phòng của cô ở trên lầu.”
Khương Thời Niệm tranh không lại, bó tay bó chân lên lầu, nhìn thấy vali của cô được đặt ở trước một cánh cửa phòng nào đó, cô đẩy ra, bước vào, thấy bên trong căn phòng có diện tích rất lớn, bao gồm cả phòng tắm và phòng thay đồ, vật tư đầy đủ, phong cách trang trí là màu xám đen trắng tối giản, chi tiết rất cầu kỳ, đồ dùng trên giường cũng là hoa văn màu xám khói súng theo phong cách mang tính lãnh đạm.
Cô không cảm thấy có gì không đúng, cho rằng các phòng trong nhà của Thẩm Diên Phi đều có phong cách này, bèn đóng cửa khóa lại, kiệt sức ngã xuống giường, đầu óc trống rỗng đưa tay ôm lấy chăn.
Phía trên có mùi hương sạch sẽ rất nhạt, giống như rừng thông vạn dặm tuyết rơi dày đặc, sau khi gió thổi qua ngọn cây, một nắm băng sương rơi xuống.
Khương Thời Niệm thất thần nhìn vào bàn tay mà mình vừa dùng để ký tên, thở dài che lên mắt.
Sau khi bốn bề trở nên yên tĩnh, sự day dứt âm thầm trong lòng cô tối cứ thế bị buộc phải bày ra bên ngoài.
Cô sa đọa rồi, vì để đạt được lợi ích, dưới tình huống biết rõ là không bình đẳng, không chịu nổi cám dỗ, muốn lợi dụng Thẩm Diên Phi.
Cô rất khinh thường chính mình.
Bệnh của Khương Thời Niệm còn chưa khỏi, tâm trạng thăng trầm lên xuống trong phạm vi lớn suốt cả một ngày trời, đã sớm không còn tinh thần, cô mò vào phòng tắm tắm rửa qua loa một chút, trong hơi nóng mịt mù, nhìn thấy trên bồn rửa mặt trải dài khắp tường có mấy vật dụng cá nhân được sắp xếp chỉnh tề, chỉ coi như là tiêu chuẩn mà bảo mẫu chuẩn bị cho phòng khách.
Mơ mơ màng màng ngủ đến khuya, Khương Thời Niệm chợt bừng tỉnh, cô co người trên giường, ánh mắt mông lung nhìn qua rèm cửa sổ.
… Không đúng.
Có một chuyện rất quan trọng không được viết trong thỏa thuận, Thẩm Diên Phi cũng không nhắc tới một chữ, đến bây giờ cô mới nhớ ra.
Cô không nói chuyện tình cảm với anh, nhưng…
Anh không nói gì về mối quan hệ thể xác cả.
Trong cuộc hôn nhân này, có cần phải lên giường không, cô có cần phải gánh vác trách nhiệm về nhu cầu sinh lý của anh hay không?
Khương Thời Niệm ngồi dậy, mái tóc dài lộn xộn tản ra trước ngực, cô xoa xoa đuôi mắt, kiên trì giữ yên lặng vài giây, tận lực làm cho đầu óc mình thanh tỉnh để suy nghĩ chính sự, nhưng vẫn không chống đỡ được cơn buồn ngủ nồng đậm, lại nhẹ nhàng ngã về phía sau, buông tha suy nghĩ vùi mặt vào gối.
Cô rất nhanh lại ngủ thiếp đi, không còn dư sức để lo lắng có phải là sẽ phải tiếp xúc da thịt với người mà cô sợ nhất hay không, cũng không hề phát hiện ra rằng, ngoài cửa phòng đóng chặt của cô, có tiếng đá mài đang cọ xát rất nhỏ.
Thẩm Diên Phi đã đứng thật lâu ở hành lang, đèn đều tắt hết, thân hình vạm vỡ cao lớn chỉ phản chiếu một bóng tối mơ hồ trên tường.
Khi trời sắp sáng, anh lại bật nắp bật lửa thêm một lần nữa, cuối cùng cũng rũ mắt xuống, nghiêng đầu châm thuốc lá.
Ánh lửa yên tĩnh bùng cháy rồi lại lụi tắt giữa các ngón tay của anh, anh đi xa vài bước, giữ khoảng cách với cô, ánh mắt vẫn nặng nề nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Tất cả những sự thành thạo lão luyện, ở trước mặt cô đều có vẻ nhợt nhạt.
Một đêm này trôi qua, cô có thể đổi ý hay không.
…
Ngày hôm sau, Khương Thời Niệm tỉnh dậy từ rất sớm, nhưng chất lượng giấc ngủ lại cao một cách hiếm có được, cô rời giường, đơn giản sửa soạn lại, vừa mới mở cửa ra đã đụng phải dì bảo mẫu đang ôm mấy cái hộp lớn đưa tới, cô vội vàng tiến lên đón, dì cười nói: “Khương tiểu thư, Thẩm tổng để lại cho cô, buổi sáng ngài ấy có việc phải đến công ty, đã để lại tài xế đưa cô rồi ạ.”
Khương Thời Niệm ôm cái hộp vào phòng, hơi do dự, vẫn là mở chiếc hộp có thể tích đáng kể nhất ra, bên trong vậy mà lại là một bộ sườn xám màu trắng, chất vải cực tốt, đường thêu cùng màu thoáng lấp lánh ánh sáng.
Cô giật mình, do dự nhìn qua những cái hộp khác một lượt, giày và túi xách được lựa sẵn, cùng với chiếc vòng ngọc mà ngày hôm qua cô trả lại, còn thêm một đôi khuyên tai cùng chất liệu.
Khương Thời Niệm không có ý định đụng vào, cẩn thận cất giữ một cách nguyên vẹn, đợi đến lúc mặc váy của mình đi ngang qua gương toàn thân mới phát hiện, trên góc váy cô có dính một mảng bụi, phỏng chừng là bị làm bẩn vào đêm qua khi đi quá lâu trong tuyết, lại quét thêm đất, không có cách nào mặc ra ngoài vào ban ngày được.
Nhất là khi phải đối mặt với người nhà họ Khương.
Cô ngồi bên giường hai phút, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, một lần nữa mở hộp ra, mặc bộ sườn xám do Thẩm Diên Phi chuẩn bị lên người rồi đeo khuyên tai lên, cô nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi, nhấc áo khoác đứng dậy, đi xuống lầu.
Khương Thời Niệm trực tiếp xuất phát từ gara dưới tầng hầm, nhiệt độ trong xe vừa phải, cô tiện tay đặt áo khoác sang một bên, tạm thời không mặc, lướt qua số tin nhắn chưa đọc đã vượt quá mức nghiêm trọng trong điện thoại di động, mới nghĩ đến, cô hoàn toàn không có thông tin liên lạc của Thẩm Diên Phi.
Cô vốn định sáng nay sẽ nói chuyện trực tiếp với Thẩm Diên Phi xem có muốn thay đổi chủ ý hay không.
Cô chiếm tiện nghi không khỏi quá mức rõ ràng.
Việc này vẫn luôn làm cho trái tim của cô thấp thỏm không thôi.
Hoặc là cảm thấy mình không thủ sáo bạch lang (1), hoặc là… Trên người cô còn có thứ mà Thẩm Diên Phi cần, nhưng anh không nói rõ.
Trên đường ngồi xe đến nhà họ Khương, Khương Thời Niệm hỏi tài xế phía trước: “Có tiện nói cho tôi biết số điện thoại của Thẩm tổng không?”
Tài xế khách khí cười cười: “Xin lỗi bà chủ, buổi sáng Thẩm tổng có cuộc họp, ngài ấy nói chờ cô lấy xong đồ nên lấy rồi sẽ liên lạc với cô.”
Hai chữ “bà chủ” làm cho Khương Thời Niệm không được tự nhiên, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể áp chế trước, lấy hộ khẩu rồi nói sau.
Chờ xe của cô chạy tới trước cổng biệt thự nhà họ Khương, ở nơi không xa phía sau, một chiếc Maybach đúng lúc ẩn sau một đám cây cối, không lập tức đi về phía trước.
Hứa Nhiên ở trong xe nhìn xung quanh, gãi tim gãi gan quay đầu lại hỏi: “Tam Ca, anh cứ trực tiếp đi về nhà họ Khương cùng chị ấy không phải tốt hơn sao? Lịch bay đến Hồng Kông được đặt trước trong ngày hôm nay cũng cố ý trì hoãn rồi, sáng sớm anh đã đến công ty mở cuộc họp, không phải là vì để ra một khoảng thời gian rảnh để tới đây hay sao? Sao còn không lộ diện đi?”
Thẩm Diên Phi nhìn chằm chằm vào chiếc xe chở Khương Thời Niệm đi vào cổng rồi mới bảo Hứa Nhiên tiếp tục đuổi theo, thu liễm lại tâm tình, chậm rãi nói: “Nếu như một đường này tôi đi cùng em ấy, giấy chứng nhận còn chưa lĩnh, có lẽ em ấy đã muốn ly hôn với tôi rồi.”
“Huống chi…” Giọng đuôi của anh đè thấp xuống: “Bây giờ tôi mà can thiệp quá nhiều thì em ấy lại càng sợ tôi hơn.”
Cổng lớn nhà họ Khương cách phòng chính không xa, vừa lúc chú Từ đang ở trong sân, nhìn thấy Khương Thời Niệm đang ngồi trong chiếc xe sang xa lạ bèn vội vàng cho xe đi qua.
Tài xế thở phào nhẹ nhõm, nếu chú Từ không cho xe đi qua thì ông ấy sẽ làm theo lời dặn dò của Thẩm tổng, có phải xông vào thì cũng sẽ xông vào, dù sao cũng không thể để Khương tiểu thư chịu lạnh chịu khổ được.
Trong cửa sổ sát đất lớn ở tầng trệt của biệt thự, tình cảnh trong phòng khách được nhìn thấy không sót một chút nào, Khương Thời Niệm còn chưa xuống xe đã nhìn thấy mọi người vô cùng chỉnh tề, không chỉ người nhà họ Khương và Kiều Tư Nguyệt ở nhà, trên bộ sofa da trâu thủ công kia còn có Thương Thụy và Thương Tuyền đang ngồi ở đó, sắc mặt không có chút ý tốt nào cả.
Chú Từ mở cửa xe ra, không yên tâm, muốn nói gì đó nhưng Khương Thời Niệm lại lắc đầu với ông ấy rồi cầm túi xách, bước xuống xe.
Cơn gió mang theo bông tuyết vừa thổi qua, cô mới phản ứng lại là mình không mặc áo khoác, lúc muốn quay trở lại để lấy áo khoác thì đám người ở trong phòng khách đã phát hiện ra cô, sắc mặt của Khương Cửu Sơn đột nhiên thay đổi, ngay lập tức đứng lên, dậm mạnh từng bước, đi ra ngoài.
Khương Thời Niệm dứt khoát mặc kệ, không lấy áo khoác nữa, ngón tay siết chặt, sống lưng cô đơn đứng thẳng tắp, đi thẳng về phía ông ta.
Cô chân trước vừa mới bước vào cửa nhà họ Khương thì chiếc Maybach đã công khai chạy vào, không có lập tức huyên binh đoạt chủ, lẳng lặng đỗ ở bên cạnh xe của Khương Thời Niệm.
Khương Cửu Sơn thấy Khương Thời Niệm thay đổi một thân trang phục mới có giá trị không nhỏ, trên tay còn đeo chiếc vòng ngọc kia, lại càng cảm thấy tức giận và bất bình.
“Cô còn biết trở về nữa kia à?” Ông ta giận dữ quát: “Nhà họ Khương nuôi nấng cô nhiều năm như vậy! Ngay cả việc cơ bản nhất là uống nước nhớ nguồn mà cô cũng không hiểu hay sao? Nếu không phải là tôi thì bây giờ cô còn không biết là đang trải qua cuộc sống thấp hèn như thế nào nữa đấy! Cô có tư cách gì mà gây chuyện vào bữa tiệc sinh nhật kia chứ!”
Không có người ngoài, bây giờ ngay cả nhà họ Thương cũng không cần phải giấu diếm, vợ chồng Khương Cửu Sơn không cần phải giả bộ từ ái nữa.
Diệp Uyển ngồi bên sofa cười lạnh, nghiêng người nhìn Khương Thời Niệm: “Làm đại tiểu thư đã quen rồi, còn thật sự cho rằng mình đã bay lên cành cây, chúng tôi tìm được Tư Nguyệt về nhà, có bắt buộc phải thông báo với cô từ trước hay sao? Chúng tôi nuôi cô, cô không phải là nên chuẩn bị dốc sức dốc lòng cho chị gái mình bất cứ lúc nào hay sao? Chúng tôi có lỗi với cô ở chỗ nào?”
Thương Tuyền đứng lên theo, lạnh lùng nói: “Nghe nói Khương tiểu thư còn dám đánh Thương Thụy, thật sự là có tiền đồ rồi đấy, không phải là được Thẩm Diên Phi chiếu cố hai lần nên đã cho rằng chỉ dựa vào cô là có thể bám được vào anh ấy đấy chứ?”
Từ đầu đến cuối, Thương Thụy đều không mở miệng.
Khương Thời Niệm một câu cũng không nói, mục tiêu rõ ràng, vòng qua bọn họ, đi lên lầu. Lúc bước lên cầu thang, tầm mắt của Thương Thụy quá mức thấu xương, cô mới nhìn lướt qua một cái.
Vẻ mặt Thương Thụy âm trầm, chăm chú nhìn vào mặt cô, đột nhiên đứng dậy, đi về phía cô.
Khương Thời Niệm nói một câu ngăn cản anh ta: “Giám đốc Thương hôm nay đến đây cùng chị gái, hẳn là để bàn chuyện kết hôn với Kiều Tư Nguyệt phải không?”
Cơ thịt bên gò má Thương Thụy co rút.
Đúng vậy, anh ta đúng là cố ý tới tìm Kiều Tư Nguyệt để bàn chuyện kết hôn, bất luận như thế nào anh ta cũng không tin rằng Khương Thời Niệm thật sự dám chia tay với anh ta! Anh ta làm sao có thể bị cô uy hiếp được, muốn giải trừ hôn ước thì cứ giải trừ hôn ước, anh ta cũng không phải là không có ai để cưới, chờ ngày lành vừa đến thì vẫn sẽ tổ chức hôn lễ như cũ thôi!
Để xem đến lúc đó Khương Thời Niệm sẽ hối hận như thế nào.
Thương Thụy cố gắng đào ra cái gì đó từ trong mắt cô, Khương Thời Niệm đã nhân cơ hội này bước nhanh lên lầu, trực tiếp xông vào phòng mình ở, mở túi hành lý ra, trước tiên tìm ra sổ hộ khẩu nhét vào, tiếp theo là đồ dùng cá nhân của cô, mấy cuốn sách giáo khoa trung học đặt ở chỗ sâu nhất trong tủ cũng đều mang đi hết.
Những thứ khác do nhà họ Khương bỏ tiền mua, cô một cái cũng không cần.
May mắn thay, sổ hộ khẩu sau khi cô trưởng thành đã tách ra một mình một hộ, nhà họ Khương ghét bỏ cô, không muốn để cô xuất hiện trong sổ của họ.
Động tác của Khương Thời Niệm rất nhanh nhẹn, trước sau chỉ vài phút, cô vén lọn tóc vương bên tai, vẻ mặt không chút thay đổi xuống lầu rời đi.
Bên tai tất cả đều là tiếng mắng nhiếc chỉ trích, nói rằng đời này cô sẽ không có kết quả tốt, cảnh cáo cô chờ ngày mai vừa đi làm đã bị cả ngành nghiệp đóng băng, những lời nguyền rủa càng nhói tim hơn nữa cũng đập về phía cô, nói cô nhất định chính là tạp chủng trong bùn đất, không có lương tâm.
Khương Thời Niệm chỉ muốn cười.
Cô là một tạp chủng trong bùn đất, nhưng cô không thể bị giẫm đạp bởi những người này.
Mỗi lần nhìn thấy họ, suy nghĩ này lại càng vững chắc hơn.
Cô bỗng nhiên trở nên nhẫn tâm.
Thẩm Diên Phi…
Lợi dụng thì lợi dụng đi, thiệt thòi thì thiệt thòi đi, cho dù còn có bao nhiêu nguy hiểm không nhìn thấu bị cất giấu ở bên trong thì cũng không quan trọng gì lắm, cô thật sự không muốn bị bọn họ dễ dàng đánh nát như vậy.
Tốc độ của Khương Thời Niệm tăng nhanh, lúc đi qua phòng khách, cổ tay bị Thương Thụy bắt lấy một cách mãnh liệt, cô nhanh chóng né tránh.
Thương Thụy đã không thể nhịn được nữa. Từ khóe mắt đuôi mày của Khương Thời Niệm, anh ta nhìn không ra một chút hối hận hay bất lực nào cả, cô quả thực giống như là đã thay đổi thành một người khác, làm cho anh ta cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cảm giác mất trọng lượng dâng lên, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Khương Thời Niệm, em thật sự cho rằng anh không dám bỏ em hay sao? Anh nói cho em biết, tháng sau, hôn lễ không có em thì vẫn sẽ tiến hành như cũ.”
Khương Thời Niệm không hiểu nhìn anh ta, xa lánh gật đầu: “Vậy thì chúc mừng anh.”
Thương Thụy như bị một cú đấm nặng nề đánh xuống, sức lực trên tay không khỏi càng nặng thêm, trong cơn giận dữ đá đổ mấy đồ trang trí bên cạnh, đưa tay muốn kéo cô vào trong vòng tay của mình.
Sức lực chênh lệch, gót giày của Khương Thời Niệm vừa nghiêng về phía trước, một bàn tay gân mạch rõ ràng khác đã xuất hiện như trời giáng, năm ngón tay với những khớp xương nhô lên, khí thế sắc bén, túm lấy cổ áo Thương Thụy, một tay hất ra phía sau.
Khương Thời Niệm sửng sốt, mùi hương giống với mùi sương tuyết bí ẩn trên chăn của cô đêm qua, từ phía sau cô bao phủ tới.
Hiện tại cô đưa lưng về phía cửa chính, không biết tình cảnh cụ thể, nhưng cô có thể nhìn thấy những người khác trong phòng khách khiếp sợ đến nỗi có hơi dữ tợn.
Một chiếc áo khoác nam với nhiệt độ cơ thể được khoác lên vai cô, sau đó được bọc lại.
Hai chân cô lệch một bước nhỏ, ngay sau đó đã lao vào khuỷu tay đang mở ra của người đàn ông ấy.
Thẩm Diên Phi chỉ mặc áo sơ mi mỏng, áo khoác khoác quanh người Khương Thời Niệm, ôm cô thật chặt trước người, trong mắt anh như có ý lạnh thấu tim toát ra, bên môi lại nâng lên một độ cong nho nhỏ.
“Giám đốc Thương lấy đâu ra dũng khí mà bắt nạt người của tôi như vậy?”
Tác giả có điều muốn nói:
Thế giới của Thương cẩu sụp đổ: Đậu xanh rau má… Anh bảo em ấy là người của ai hả??!!
–
Ngày mai đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn!!!
Chú thích:
(1) Không thủ sáo bạch lang (空手套白狼): Tục ngữ “tay không tròng cổ sói trắng”, trong quá khứ có ý nghĩa tốt lành, vì sói trắng là động vật quý hiếm, bắt được sói trắng là điềm lành, nhưng ngày nay mang ý nghĩa chê trách hoặc giễu cợt, nhất là trong thương trường: không bỏ ra cái gì đầu tư nhưng đến đâu cũng giở thủ đoạn lừa đảo để đạt được lợi ích lớn.