Cùng lắm chỉ là trái ngọt của mối tình đầu nhất thời, muốn nắm chặt trong tay chơi đùa mà thôi.
Khương Thời Niệm… Cũng chỉ vì bị dồn vào đường cùng mà phải bán đứng chính mình, dựa vào khuôn mặt mà quấn lấy Thẩm Diên Phi mà thôi.
Là do cô đắm mình truỵ lạc, nghĩ ra biện pháp không đứng đắn này để trả thù anh ta.
Anh ta không hề thua.
–
Trong xe quá yên tĩnh, Khương Thời Niệm ngồi sát vào cửa xe, dựa vào cảm giác mát lạnh thấm vào từ cửa kính mà ổn định lại cảm xúc. Cô rũ hàng mi dày xuống, tìm sổ hộ khẩu của mình trong túi hành lý rồi kéo nó lại đặt cạnh đùi.
Sau khi họ lên xe, Thẩm Diên Phi không mở miệng nói chuyện mà cũng không dò hỏi suy nghĩ trong đầu cô nữa, tựa như trong lòng anh đã hiểu rõ mà không nói ra. Chiếc xe vừa rời khỏi nhà họ Khương đã lái thẳng một đường đến cục dân chính.
Khương Thời Niệm có thể hiểu được.
Để cho Thẩm tổng bận rộn phải dành thời gian, tự hạ thấp địa vị đến thay cô giải quyết chuyện phiền phức trong nhà thật sự đã làm nhục thân phận của anh. Vì anh đã trả giá nên muốn chứng thực quan hệ hôn nhân của bọn họ ngay lập tức âu cũng là hợp tình hợp lý.
Khương Thời Niệm đã thuyết phục được bản thân, cô không còn do dự về chuyện kết hôn nữa, trong lòng đã thử diễn tập quy trình đi nhận giấy chứng nhận kết hôn từ lâu, hy vọng mình sẽ không phạm phải sai lầm làm lãng phí thời gian của Thẩm Diên Phi.
Khi Khương Thời Niệm thấy chỉ còn hai con đường nữa là sẽ đến cục dân chính nhưng xe lại quay đầu ở ngã tư, lái sang một con đường khác, cô không nhịn được mà lên tiếng trước: “Thẩm tổng, chúng ta còn có kế hoạch nào khác sao?”
Phản ứng của Thẩm Diên Phi không rõ vui buồn: “Tôi cùng em đi thay quần áo.”
Thay quần áo?
Khương Thời Niệm bất ngờ mà nhìn lại sườn xám trên người, không nghĩ ra vì sao cô lại cần thay bộ khác, màu sắc, kiểu dáng đều rất thích hợp để chụp ảnh đăng ký. Nếu cô đã phá vỡ sự im lặng trước đó thì cũng dám lấy dũng khí mà tiếp tục hỏi: “Sườn xám không ổn sao?”
“Ổn.“ Ánh mắt của Thẩm Diên Phi bị hàng lông mi che đi một nửa. Anh như có như không mà nhìn chằm chằm vào tay áo bên trái của cô, lớp vải bọc quanh cổ tay ở đó từng bị Thương Thụy nắm lấy, trên vải vẫn còn để lại dấu vết: “Chỉ là bộ này không xứng với em, đổi bộ khác.”
Khương Thời Niệm giật mình, càng thêm mờ mịt.
Thẩm tổng thật sự rất kén chọn, trong số tất cả những bộ sườn xám của cô thì bộ trên người này bất kể là chất liệu hay chi tiết cắt may đều thuộc hạng tốt nhất, vậy mà anh lại chê nó.
Nhưng Thẩm tổng đi nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, yêu cầu cao cũng không có gì đáng trách.
Xe chạy vào cổng sân của một tòa nhà phỏng theo cấu trúc kiểu cổ, có một nhóm người đã đứng đợi nghênh đón sẵn ở đó. Cả đám người bao quanh Khương Thời Niệm đi vào trong, chẳng bao lâu sau, chiếc sườn xám màu trắng tựa ánh trăng mà cô cởi ra đã được đưa đến tay của Thẩm Diên Phi.
Hành lang dài ở ngoài sân không có ai quấy rầy, trời đông giá rét se lạnh, ven hành lang chỉ toàn vết tuyết đọng.
Thẩm Diên Phi ngậm điếu thuốc trên môi, rũ mắt xuống, sườn mặt bị giấu trong một mảng ánh sáng mơ hồ. Anh cầm ống tay áo bên trái sườn xám lên, xoa phẳng những nếp gấp do người khác để lại rồi mạnh mẽ siết chặt nó trong lòng bàn tay tay.
Sau một khoảng lặng im như tờ, yết hầu anh giật giật, gấp gọn chiếc sườn xám vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của cô ngay ngắn, anh nâng niu nó trong tay, không nỡ để nó dính chút bụi bặm nào.
Khương Thời Niệm ở bên trong thay quần áo xong thì nhìn qua ngó lại mấy lần ở trong gương, cũng không nhìn ra bộ quần áo trên người mình có điểm khác biệt nào quá rõ ràng so với bộ cô vừa thay ra xong. Hai bộ đều có màu nhạt thêu chìm nhưng bộ hiện tại có màu trắng ngọc trai, càng xứng đôi với áo sơ mi mà Thẩm Diên Phi đang mặc.
Khi Khương Thời Niệm được dẫn xuống đại sảnh dưới lầu thì Thẩm Diên Phi đã chờ ở đó, mùi thuốc lá mơ hồ trên người anh đã bay hết không còn chút gì. Anh giơ tay gọi nhóm nhiếp ảnh gia đang đứng chờ lệnh ở bên cạnh tới rồi nghiêng đầu nói với Khương Thời Niệm: “Đừng nóng vội, chụp ảnh ở đây trước đã.”
Nhiếp ảnh gia này rất có thanh danh ở trong giới, bình thường anh ta chỉ toàn phụ trách chụp ảnh chân dung trên trang bìa cho những ngôi sao hạng A, đương nhiên có quen biết với MC nổi tiếng như Khương Thời Niệm. Anh ta vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt thì đã biết mình vừa hóng được một chuyện kinh thiên động địa, sợ tới mức không dám lên tiếng, chỉ biết cẩn thận bắt đầu chụp ảnh.
Hơn nữa…
Anh ta còn dựa theo dặn dò trước đó của Thẩm Diên Phi, chỉ một bức ảnh chụp chung trên giấy chứng nhận đăng ký kết hôn đơn giản nhất cũng thực sự chụp đến một trăm tấm.
“Cô Khương nghiêng đầu một chút, dựa sát vào Thẩm tổng hơn một chút…”
“Vẫn chưa đủ, tốt nhất là có thể dựa vào nhau, đúng, tựa vai vào nhau…”
“Cô Khương cười lên nào, phiền Thẩm tổng ấn vai rướn người, thân mật hơn một chút, đúng là như vậy…”
Khương Thời Niệm rất nghi ngờ có chỗ nào không đúng, nhưng quá trình chụp ảnh nhìn qua trông rất nghiêm túc, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà góp ý được.
Cô chưa từng đi nhận giấy chứng nhận nhưng cũng đã từng nhìn thấy ảnh chụp chung của người khác, họ đều chỉ cần ngay ngắn ngồi bên cạnh nhau, dựa gần vào một chút là được.
Đâu giống như bây giờ…
Nhưng Thẩm tổng thật sự rất tốt tính, vô cùng kiên nhẫn. Trong mười phút anh chụp với cô, đến cả những tư thế tình nhân mà cô không thể nào ngờ tới được mà anh cũng lấy ra dùng, cô quả thực đã khinh nhờn uy nghiêm của Thẩm tổng rồi.
Khó khăn lắm mới chụp xong, Khương Thời Niệm như trút được gánh nặng nhưng lại mơ hồ thấy hơi lo lắng. Cô cảm thấy những bức ảnh vừa rồi đều sẽ không phù hợp với quy định của cục dân chính.
Cô đứng dậy từ trên ghế, tay phải thuận thế vung làn váy sườn xám một cái, cô cúi đầu liếc mắt, cổ tay trái đột nhiên bị người khác nắm chặt.
Khương Thời Niệm ngẩn ra, không khỏi nhìn Thẩm Diên Phi.
Anh dùng một tay nới lỏng cà vạt, tay kia bao lấy cổ tay cô. Ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay áp sát mở to, khi quấn một vòng quanh cổ tay cô vẫn còn thừa rất nhiều khoảng trống, ngón cái của anh đè lên mạch đập đang nhảy lên từng chút một trên cổ tay cô, khiến đôi bên đều khẽ rung động.
Tựa như một dấu vết nào đó đang mạnh mẽ bao phủ.
Khương Thời Niệm thấy hơi khó lòng kìm nén cơn ngứa ngáy xông lên trong lòng, lại không dám tự tiện rút ra, hơi thở của cô hơi nóng lên, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trong mắt Thẩm Diên Phi dày đặc sương mù, mặt không đổi sắc mà dùng thêm sức siết chặt, nắm lấy cô đi về phía trước, lạnh nhạt nói: “Tôi đang làm quen với quan hệ vợ chồng một chút, cô Khương không để ý chứ?”
Khương Thời Niệm ngược lại rất muốn để ý, nhưng mọi người xung quanh vẫn còn đang nhìn, làm sao cô dám đi ngược lại ý anh đây.
Đến khi họ tới được cục dân chính thì đã gần trưa, vì đã gần đến Tết nguyên đán nên người đến nhận giấy chứng nhận kết hôn rất nhiều. Khương Thời Niệm ổn định lại tâm trạng, đeo khẩu trang lên, bước vào trong cùng với Thẩm Diên Phi.
Sau đó, chuyện cô lo lắng quả nhiên đã xảy ra.
Ảnh không đủ điều kiện.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Thẩm Diên Phi hơi rung lên, nhiếp ảnh gia đã sửa xong hơn trăm tấm ảnh dùng để làm ảnh chụp chung khi kết hôn rồi gửi hết toàn bộ qua WeChat của anh, không thiếu một tấm nào.
Cô cười dựa vào người anh, thật sự coi anh thành bạn trai, chồng chưa cưới, người mà mình trao trọn trái tim.
Khương Thời Niệm và Thẩm tổng lại chụp thêm một tấm ảnh chung hợp lệ dựa theo giấy chứng nhận tại cục dân chính một lần nữa, trước khi chính thức đăng ký thì yêu cầu hai bên điền vào mẫu đơn, đợi đến khi điền xong thì sẽ ký tên nộp lên, vậy là đã có thể sở hữu giấy chứng nhận kết hôn rồi.
Thời tiết rất lạnh, điều hòa không khí trong đại sảnh của cục dân chính đã hỏng, nhiệt độ không khí thấp, rất nhiều người đều đang hà hơi sưởi ấm.
Khương Thời Niệm chọn một góc tương đối yên tĩnh rồi ngồi xuống, cầm bút điền vào mẫu đơn. Cuối cùng, đến lúc phải đề tên vào chỗ ghi chữ ký, ngón tay cô lạnh đến mức đông cứng, có hơi không tiện đặt bút.
Cô không biết ánh mắt tập trung dán lên người mình phía sau đã nhìn chằm chằm cô không rời được một lúc, vào khoảnh khắc cô dừng bút do dự, ánh mắt ấy tựa như mất kiểm soát mà chìm xuống thật sâu.
Khương Thời Niệm muốn xoa xoa tay, vớt vát lại một chút nhiệt độ.
Sau lưng cô đột nhiên nóng lên.
Thẩm Diên Phi tiến lên phía trước, thân hình cao lớn hơi ép xuống, dùng lưng ngăn cách cô với đám người hỗn loạn bên ngoài. Tay trái anh chống lên mép bàn bên cạnh cô, nhiệt độ trên tay phải cực nóng, không nhẹ không nặng bao lấy mu bàn tay cứng đờ của cô.
Mọi sắc màu xung quanh tựa như mờ dần trong một khoảnh khắc.
Lòng bàn tay Thẩm Diên Phi mở ra, xương ngón tay thon dài, hoàn toàn che kín bàn tay nhỏ nhắn của cô. Nhiệt độ anh đang xâm lấn, làn da của hai người như có như không chạm vào nhau, anh cứ giữ chặt cô như vậy, cầm theo tay cô đặt xuống từng nét bút, viết xong cái tên “Khương Thời Niệm”.
Sau đó, giọng nói của anh xen lẫn trong tiếng nói chuyện hỗn loạn ở đại sảnh, trầm thấp mà kiềm chế, thì thầm hỏi cô:
“Niệm Niệm, có ấm không?”