Chương 18

Từ nhỏ đến lớn, dù Khương Thời Niệm ở cô nhi viện hay là nhà họ Khương, thì thứ cô nhận một mình nhiều nhất là sợ hãi, hoảng hốt, nghe lời và cẩn thận từng li từng tí.

Từ khi cô nhận biết cuộc sống này, thì chưa từng có ai nói với cô rằng, cô có thể nhận được quyền tôn trọng cho bản thân mình.

Dù lúc cô hẹn hò với Thương Thụy, anh ta rất thích uể oải đùa với cổ rằng, cô đừng tưởng anh thích cô rồi cô muốn làm gì thì làm. Cho dù anh ta chỉ nói bằng miệng, mà khi nói rơi vào đáy lòng Khương Thời Niệm, nó lại trở thành một vết cắt thật nhẹ và cũng thật sâu.

Khương Thời Niệm nhìn Thẩm Diên Phi ở khoảng cách gần, những đường nét trên khuôn mặt sâu thẳm của anh bị tuyết rơi che đi mờ ảo, mất đi một chút uy thế, nên cô mới dám quan sát nghiêm túc anh hơn. Mũi của cô hơi chua xót, cảm xúc vừa xuất hiện đã bị cô cố gắng nuốt xuống.

Cô không thể có tình cảm đơn phương với Thẩm Diên Phi được.

Anh và cô chỉ hợp tác theo nhu cầu, cùng lắm Thẩm tổng đang bảo vệ quyền lực hợp pháp của vợ mình thôi, chuyện này không liên quan gì đến bản thân Khương Thời Niệm cả.

Cô chặn nhịp tim của mình lại thật bình tĩnh, mới bắt đầu muốn trả ơn lại cho Thẩm Diên Phi như thói quen. Ngay sau đó, cô vươn nắm tay lên, thử che tuyết trên đầu của anh, nói: “Thẩm tổng, anh về rồi.”

Thẩm Diên Phi buồn cười nhìn bàn tay không chịu nổi cái lạnh của mùa đông mà đỏ ửng lên, anh cầm chặt cánh tay của cô không buông, hỏi lại: “Em gọi anh là gì?”

Khương Thời Niệm cố gắng không để tiếng “Tam Ca” thốt ra khỏi miệng.

Tần Chi nói rằng đó là cách xưng hô riêng tư thuộc trong phạm vi cấm kỵ của anh, nên cô không thể gọi bừa được.

Cô khựng người một lúc, dưới ánh mắt hờ hững nhìn chăm chú của anh, cô lại gọi cái danh xưng hồi họ còn đi học: “… Đàn anh.”

Thẩm Diên Phi giật mình, đáy mắt có sóng lớn âm thầm dâng lên, anh cầm tay cô chặt hơn, nhưng thoáng chốc gương mặt của anh đã từ từ thả lỏng, đưa ra ý kiến: “Cũng được nhưng cách xưng hô này làm anh cảm thấy vẫn thiếu cảm xúc với cách gọi Tam Ca.”

Khương Thời Niệm bất ngờ, anh thật sự muốn cô gọi mình như thế à?

Cô không thể nào đoán được suy nghĩ của anh, huống hồ gì cô với anh vẫn còn đang đứng ở cửa ra vào của Đài truyền hình, có rất nhiều người qua lại, cô sợ chuyện này ảnh hưởng không tốt cho Thẩm Diên Phi, đành chủ động tìm chủ đề khác: “Mấy ngày anh ở nước Mỹ chắc chưa nghỉ ngơi gì rồi, nếu như anh đã giúp xong rồi thì về nhà sớm chút, đứng đợi ở đây mệt mỏi.”

Nhưng Thẩm Diên Phi lại nhướng mày nói: “Lần này anh nghỉ ngơi cũng tốt rồi, chắc nhờ phúc của bà Thẩm đấy.”

Khương Thời Niệm nhớ đến những bản nhạc thiếu nhi của mình, ngại ngùng đưa ánh mắt sang chỗ khác, cúi đầu nhìn sang mới để ý đến cánh tay của cô vẫn bị anh nắm chặt, vội vàng âm thầm tìm cách thoát khỏi bàn tay của anh.

Ánh mắt của Thẩm Diên Phi nhìn theo động tác của cô, cũng không thèm để ý, nói tiếp: “Nhưng mà, anh lại không nghĩ về, em vội vàng muốn đuổi anh về nhà thế, chắc rất mong anh ở nhà lắm hả?”

Khương Thời Niệm bị lời của anh làm sợ hãi, cô nghĩ lại mới phát hiện trong lời của mình có nghĩa khác, định lên tiếng giải thích đã bị Thẩm Diên Phi bế lên từ sau lưng đi xuống bậc thềm, rồi mới đặt cô xuống, anh không cho cô bất cứ cơ hội nào để từ chối.

“Nếu đã như vậy thì đi thôi, anh tiễn em lên xe.”

Lời giải thích của Khương Thời Niệm vừa đến cổ họng, đã thấy Thẩm Diên Phi bước lên trước vài bước, quay đầu lại tự tin nhìn thẳng vào mình.

Người đàn ông này có cơ thể cao lớn, chân dài, vóc dáng quá sức xuất sắc, cộng thêm vào đó anh còn mặc ở ngoài một chiếc áo khoác đen trông đơn giản nhưng được may bằng chất liệu cao cấp và nền tuyết trắng càng tôn lên dáng người của anh khiến người ta nhìn mà cảm giác thoải mái không sao tả được.

Khương Thời Niệm im lặng nhìn hình ảnh trước mắt, cuối cùng cô cũng hiểu Thẩm tổng đã cố ý làm thế.

Đáy lòng cô tự nhiên thả lỏng đi một xíu, khi cô thấy xe đã dừng ở ven đường vội vàng tăng tốc độ đuổi đến chỗ anh, hỏi: “Anh tiễn em? Thế anh không lên xe à?”

Thẩm Diên Phi “ừm”, mới trả lời: “Anh còn chút công việc nữa trên lầu Đài truyền hình, anh sẽ về sớm thôi.”

Anh nói dứt lời lập tức mở cửa xe ra, hơi ấm bên trong tỏa ra, Khương Thời Niệm vẫn chưa vào, chỉ cắn răng nghiêm túc nói: “Có phải liên quan đến chuyện của em không? Anh làm như vậy cũng đủ rồi, không cần vì em tìm thêm nhiều phiền phức…”

Cô chưa nói hết đã bị Thẩm Diên Phi đè vai lại, đưa cô ngồi vào xe, anh vịn một tay lên trần xe, khom người nhìn chăm chú vào cô nói: “Thay vì em cứ liên tục suy nghĩ sợ anh gặp phải phiền phức, thôi thì vứt nó sang một bên mà nghĩ xem lần này em định bảo đáp anh thế nào vẫn tốt hơn đấy.”

Tiếng vang của cửa xe bị đóng lại, Khương Thời Niệm nhìn bóng dáng của anh sau lớp cửa kính thật lâu, cô thật sự bị câu nói của anh bịt miệng rồi.

Hứa Nhiên ngồi tại ghế tài xế thấy Khương Thời Niệm lên xe rồi, đáy lòng bắt đầu xúc động muốn kể khổ, vất vả lắm cậu ta mới chờ được Tam Ca rời đi, cậu ta vội vàng giả vờ tằng hắng giọng, nói: “Chào chị dâu…”

Trên gương mặt của Hứa Nhiên lộ lên vẻ đau khổ, nói: “Chị dâu, chị không biết chuyến đi này anh em tụi em khổ thế nào đâu, công việc còn rất nhiều mà Tam Ca cứ vội vàng. Bọn em cũng nóng ruột làm việc theo Tam Ca cho kịp đến thời gian về nước, đến mức không kịp ngủ, hôm nay anh ấy cũng chưa ăn cơm nữa đấy.”

Khương Thời Niệm nghe thế lập tức hỏi: “Chẳng lẽ, trong nước có chuyện gấp phải giải quyết sao?”

Từ lúc gặp chuyện xui rủi đến giờ Tam Ca vẫn chưa ngủ nghỉ gì cả, sau làm xong công việc ở Los Angeles suốt đêm, anh không bỏ lỡ một phút nào mà vội vàng chạy đến sân bay. Cuối cùng, chị dâu bên này hoàn toàn không thể hiện chút tình cảm nào lên mặt, thậm chí cậu cậu ta không ngờ cô hiểu nhầm họ vội vàng về nước vì có chuyện gấp cần giải quyết.

Hứa Nhiên không cam tâm, nghĩ muốn nói thêm gì đó, đột nhiên điện thoại của Khương Thời Niệm reo lên. Cô nhìn số điện thoại của Đồng Lam hiện trên màn hình di động, lập tức đoán chắc chắn hơn năm mươi phần trăm là Đài truyền hình có chuyện gì rồi, nên đành xin lỗi Hứa Nhiên mới bắt máy.

Đồng Lam thở hổn hển, nói: “Chị Niệm Niệm, chương trình phỏng vấn đã được ấn định quay tạm thời vào tuần sau, trước tết âm lịch, đề cương chi tiết mới có đây, trưởng đài bảo em nhanh chóng đưa cho chị biết, bây giờ chị đi chưa?”

Khương Thời Niệm đáp lại: “Chị vẫn chưa đi, thôi chúng ta gặp dưới lầu đi.”

Đồng Lam nói cô ấy đã đến tầng một rồi, thôi thì hai người gặp nhau ở bên cạnh cửa hông của tòa nhà cao ốc. Khương Thời Niệm rời khỏi xe nhìn sang, vị trí xe ngừng cũng không cách xa cửa hông lắm, chỉ cần qua một cái ngoặt là đến rồi.

Hứa Nhiên muốn xuống xe đi cùng cô, để bảo vệ cô thay Tam Ca trong khi anh vắng mặt. Đương nhiên, Khương Thời Niệm không nhận ra, cũng không thích gọi nhiều người như thế, nên cô đi nhanh chân trên nền tuyết, lúc cô đi qua góc của tầng lầu, đúng lúc Đồng Lam cũng mới đẩy cửa ra.

Đồng Lam cầm tài liệu đặt vào tay Khương Thời Niệm, đè sự phấn khích của mình lại nói thì thầm với cô: “Chị Niệm Niệm, chị đoán xem em đã nhìn thấy ai trong Đài truyền hình này! Thẩm Diên Phi đó trời ơi! Em còn tưởng mình hoa mắt cơ, nhưng không ngờ đó là sự thật! Tuyệt quá trời luôn, sao có một người đẹp trai như thế chứ! Em đi theo làm việc với minh tinh cũng không ai có hiệu ứng hình ảnh nào đẹp như thế anh ấy đâu!”

Cô ấy níu lấy cánh tay của Khương Thời Niệm: “Trước đây, em cảm thấy Thương tổng đã rất tuấn tú rồi, nhưng bây giờ đưa anh ta ra so sánh với người này, em cảm thấy dù là mặc khí chất hay là nhan sắc thì anh ta cũng bị Thẩm tổng đè bẹp, nhìn cũng nhạt đi, hơn nữa tên Thương tổng kia…”

Đồng Lam lập tức im lặng, cứng ngắc tại chỗ, tay vô thức nắm chặt Khương Thời Niệm, lo lắng muốn dẫn cô vào trong tòa nhà.

Khương Thời Niệm dừng lại, thuận theo ánh mắt của cô ấy nghiêng người nhìn sang, ở phía trước cách họ mười mét, không biết từ lúc nào Thương Thụy đã đứng ở đó, anh ta mặt bộ vest mỏng manh trên người, đứng đó với gương mặt u ám đầy u ám, tuyết phủ đầy vai rồi nhưng ánh mắt của anh ta vẫn cứ nhìn chăm chú vào cô.

Khương Thời Niệm lo lắng nhéo nhéo tay của Đồng Lam, ý bảo cô ấy đi vào trước, không cần phải xen vào chuyện này. Cô cầm bản đề cương đã phác thảo, rồi đi đến trước mặt Thương Thụy.

Cô khách sáo gật nhẹ đầu với anh ta, rồi xoay người tránh đi, đi thẳng đến góc của tòa nhà, chỉ cần cô qua khỏi góc này đã có thể thấy được xe của Thẩm Diên Phi rồi.

Khương Thời Niệm đi rất nhanh, hơi thở nhỏ bé nặng nề của Thương Thụy không thể bao phủ được cơ thể trong hoàn cảnh yên tĩnh này.

Anh ta nhanh chóng đuổi theo, giữ vai của Khương Thời Niệm rồi xoay người cô lại, ép cô phải đối diện với anh ta, đè giọng chất vấn: “Khương Thời Niệm, em đang chơi anh đấy à? Rốt cuộc thì em đã chơi đủ chưa! Anh vừa nhìn thấy em bước xuống từ xe Thẩm Diên Phi! Em không muốn làm bà Thương, biến anh làm đồ chơi của em có thấy thú vị không?”

“Tốt xấu gì mấy năm qua, nhà họ Khương cũng dạy em biết lễ nghĩa liêm sỉ, em học mà bỏ đi đâu hết rồi?” Tơ máu trong mắt của Thương Thụy rất nhiều, anh ta hung dữ nhìn chăm chú vào cô thật đáng sợ: “Người ngoài ai cũng biết em là vợ sắp cưới của anh, bây giờ em làm thế này chẳng khác nào biến anh làm trò cười thiên hạ! Em muốn trả thù anh cũng quá đáng rồi đấy!”

Khương Thời Niệm lập tức lùi về sau, để tay của anh ta không chạm vào mình, rồi bình tĩnh hỏi: “Bà Thương? Cái danh đó không phải của Kiều Tư Nguyệt à? Thương Thụy, anh đã công khai hẹn hò với cô ta rồi thì làm ơn đi, anh đừng quấy rầy tôi nữa, chúng ta đã chia tay, tôi làm chuyện gì thì anh liên quan gì đến anh chứ!”

Khóe mắt của Thương Thụy càng đỏ hơn, anh ta nhìn hung dữ chằm chằm vào cô, bực giọng hỏi lại: “Chuyện này là Kiều Tư Nguyệt nói cho em biết à?”

Cơ bắp ở gò má của anh ta liên tục co rút giống như gương mặt đang ngọ ngoạy, cuối cùng khi Khương Thời Niệm tiếp tục vòng qua anh ta để lên trước,  anh ta lại tức giận quát lớn: “Khương Thời Niệm, em có bị ngu không đấy? Em nhìn chút xem, không biết chuyện đó là anh cố ý hay vô tình à?”

Cuống họng của Thương Thụy khàn đặc, giọng nói cũng bị ép đến giới hạn mà vỡ ra, vang lên giọng chóe rất chói tai: “Thế anh nên nói cho em biết, anh ở lại tiệc sinh nhật với em, âm thầm bảo vệ em, dẫn em ra biển để bị chụp hình tất cả đều là cố tình đấy! Hơn nữa, tiệc cưới nhà họ Khương đổi người cũng là anh cố ý tạo ra để cho em hết đường đi, mà phải đến cầu xin anh đấy!”

“Anh để em cúi đầu trước anh thì có làm sao! Cuối cùng em là cái thá gì mà kiêu ngạo! Có phải em đang giả vờ để anh mềm lòng, mà dừng lại và nhường bộ không?” Anh ta đè giọng mình xuống u oán hỏi: “Bây giờ, xem như em thỏa mãn rồi nhỉ! Anh cho em tát anh một cái, chia tay em cũng nói rồi, thế mà em còn dẫn Thẩm Diên Phi đến trước mặt ông đây khoe khoang nữa!”

Thương Thụy hít sâu một hơi rồi thở dài, xua tay không muốn nói nhiều nữa: “Anh nói rõ cho em hết rồi đấy, từ đầu đến cuối anh không có ý định thay đổi cô dâu của mình, em không bị gì là được rồi, nếu đã nghĩ thông rồi thì nhanh về với anh đi! Áo cưới bên kia đang đợi em về thử, họ đã giục anh mấy ngày nay rồi!”