Cô không hiểu nhưng đứa con cưng của trời như Thương Thụy sao có thể không hiểu chứ? Chỉ là anh ta thấy tính tình cô yếu đuối dễ bắt nạt nên càng ngày càng quá đáng hơn, nhân danh tình yêu để làm cô chật vật vì mình.
Quá kinh tởm rồi.
Khương Thời Niệm tỉnh táo ngẩng đầu hỏi nhân viên pha chế rượu: “Có thể cho tôi thêm một ly nữa không?”
Nhân viên pha chế đã bị người đẹp mê hoặc từ lâu, sao có thể không làm được. Tần Chi thấy tâm trạng cô ổn định, phản ứng cũng bình thường, hơn nữa rượu này không quá tổn hại đến sức khỏe nên ngầm đồng ý.
Khương Thời Niệm uống một cốc nữa tiếp tục nằm bò xuống, quay đầu lại úp mặt vào mu bàn tay. Một lúc sau, Tần Chi đứng lên phát hiện những vệt nước trong suốt chảy ra từ kẽ tay thon dài trắng nõn của cô.
Tần Chi đứng dậy, vội vàng ôm lấy Khương Thời Niệm, lúc này mới phát hiện hai má cô đỏ bừng, ngoan ngoãn mở to mắt yên lặng rơi nước mắt, không phát ra tiếng động cũng không làm loạn.
Tần Chi lập tức hiểu ra vấn đề của cô, trong lòng đau muốn chết, đoán chừng cô chưa từng uống rượu, chỉ uống hai ly đã không chịu nổi.
Cô ấy lấy điện thoại trong túi của Khương Thời Niệm ra, đang băn khoăn không biết nên làm gì thì một cậu bé từ phía sau chạy tới: “Chị Tần Chi ơi, chị Niệm Niệm không phải say rồi chứ? Bên đài truyền hình vừa báo có việc gấp, muốn nhận một phần tài liệu của tháng bảy. Lúc đó chị Niệm Niệm chụp ảnh, hẳn là ở trong album điện thoại, chị giúp em chia sẻ vào nhóm văn phòng.”
Tần Chi cáu kỉnh xua tay nói đã biết, cậu bé luyến tiếc không rời đi muốn đưa tay giúp đỡ, đột nhiên điện thoại của Khương Thời Niệm sáng lên, không có âm thanh.
“Có điện thoại… Anh ba? Anh ba là ai?”
Tần Chi vừa nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, da đầu như đóng băng.
Mẹ kiếp, người khác không biết Tam Ca là ai, nhưng cô ấy biết.
Tay Tần Chi ôm lấy Khương Thời Niệm có hơi run, cô ấy hắng giọng vài lần rồi sợ hãi nghe điện thoại: “Xin chào, cho hỏi…”
“Niệm Niệm sao rồi?”
Một giọng nói lạnh lùng lưu loát từ ống nghe truyền đến khiến hai mắt Tần Chi nóng lên.
Mẹ nó, gọi cả biệt danh luôn rồi.
Tần Chi vội vàng giả vờ bình tĩnh, dứt khoát nói: “Cậu ấy uống hai ly rượu trái cây, có hơi say…”
Còn chưa kịp báo cáo xong thì điện thoại đã bị cúp, Tần Chi mơ hồ nghĩ Thẩm tổng không thích vợ mình uống rượu, lười quan tâm. Trong lòng cô ấy còn đang tính mắng hai người đàn ông này đều chó như nhau, lập tức cô ấy nghe thấy âm thấy phát ra từ cửa chính.
Toàn bộ hội trường ở tầng một đang náo động kịch liệt, nhưng dường như bắt đầu từ thời khắc đó, tạp âm từ bốn phương tám hướng đều đột nhiên bị dừng lại, chỉ còn lại tiếng bước chân đến gần.
Tần Chi mơ hồ nghe thấy tiếng hét bên ngoài bị kìm chế đến mức méo mó, cô ấy còn chưa kịp quay đầu lại thì khuỷu tay của Khương Thời Niệm đã bị một bàn tay với khớp xương rõ ràng chụp lấy.
Cô ấy nín thở ngước lên mở to mắt nhìn, người đàn ông mà cô ấy chỉ thấy qua trong các video tin tức đang phủ áo lên người Khương Thời Niệm, kéo cổ áo che chiếc cằm nhỏ xinh của cô.
Anh cúi người bế cô lên, nhẹ nhàng từ tốn nâng đầu để cô ngoan ngoãn vùi gương mặt đầy nước mắt vào cổ anh, sau đó hạ mắt để lại một câu: “Cảm ơn đã quan tâm vợ tôi.”
Chân Tần Chi loạng choạng lùi về sau làm ngã ghế, một tiếng ầm vang lên khiến cho tất cả đồng nghiệp của đài truyền hình trong phòng giật mình, cũng làm Khương Thời Niệm khó chịu cau mày.
Thẩm Diên Phi cúi đầu chạm nhẹ vào thái dương Khương Thời Niệm, môi cô mím chặt vẫn tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Ngoài mặt trông Tần Chi còn bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn từ lâu.
Đây chính là hôn nhân theo hợp đồng mà Niệm Niệm nói? Vợ chồng giả? Chết tiệt, chỗ nào giống kết hôn giả.
Thẩm Diên Phi khẽ gật đầu, âm lượng không lớn nhưng không có nửa phần che giấu, đôi mắt đen láy nhìn chung quanh, điềm đạm nói: “Niệm Niệm không biết uống rượu, tôi đưa em ấy về nhà. Để xin lỗi, buổi tiệc tối nay tất cả đều tính cho tôi.”
Vẻ mặt Tần Chi hoàn toàn mất khống chế, trước đây cô còn thấy kỳ quái, bình thường đài truyền hình luôn keo kiệt về kinh phí hoạt động sao lại đột nhiên chạy đến đây ăn cơm? Kết quả cuối cùng, quả nhiên là ông xã của Niệm Niệm âm thầm đứng phía sau hỗ trợ.
Khương Thời Niệm hơi khó chịu vùng vẫy, cánh tay Thẩm Diên Phi nhanh chóng ôm chặt bảo vệ đầu cô, xoay người rời đi bỏ lại hội trường như đang bị đóng băng. Cửa mở rộng, mọi người có thể nhìn thấy xe đậu ngay bên ngoài, hôm nay đổi thành xe việt dã với không gian bên trong rộng rãi, anh ôm Khương Thời Niệm lên xe.
Tần Chi thở hổn hển đuổi theo phía sau, cẩn trọng nói: “Cái kia, Thẩm tổng… Niệm Niệm còn công việc cần anh hỗ trợ, ảnh chụp tài liệu tháng bảy trong điện thoại của cậu ấy cần được gửi đến văn phòng đài truyền hình.”
Nói xong cô ấy không dám quấy rầy, lập tức hiểu chuyện tránh đi.
Lý trí Khương Thời Niệm dần bị rượu xâm chiếm, muốn mở mắt nhưng dùng hết sức lực cũng không mở được, ý thức bắt đầu lộn xộn không biết rõ mình đang ở đâu.
Nhưng cô biết rõ lần này khóc xong, cô có thể vĩnh viễn cắt đứt mọi chuyện trong quá khứ. Cho dù là nhà họ Khương hay mối quan hệ nực cười đã kết thúc kia, tất cả đều bị đốt thành tro, không bao giờ có khả năng ảnh hưởng đến cảm xúc của cô một lần nào nữa.
Cô không còn là “Khương Ngưng”, coi như cô đã chết rồi và một lần nữa sống lại.
Khương Thời Niệm cảm thấy cơ thể mình hơi xóc nảy, có người dùng sức ôm cô thật chặt, trí nhớ của cô bị xáo trộn, theo bản năng nghĩ rằng đối phương là Thương Thụy, cơn buồn nôn dâng lên, cô cố gắng hết sức đẩy anh ra để thoát thân.
Cô đã kết hôn, là vợ của người khác, không muốn tên chó này chạm vào người.
Nhưng cái ôm đó càng lúc càng chặt, dù cô có chống cự thế nào cũng ấn chặt cô vào lòng ngực.
Tiếng tim đập càng kịch liệt mạnh mẽ như cố ý kích động màng nhĩ của cô. Cô không biết mình có khóc to hơn không, chỉ biết bản thân bắt đầu sợ hãi, sợ không thể thoát khỏi, càng cố gắng tránh động chạm giọng nói cô càng run lên.
“Thương Thụy… Thương Thụy, anh…”
Đôi mắt cô ẩm ướt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào đến vỡ vụn.
“Thương Thụy…”
“Đừng chạm vào tôi…”
Xe đang chạy với tốc độ cao, màn đêm ngoài cửa sổ bao phủ một tầng sương mù ảm đạm, ngọn đèn vừa sáng vừa mờ thỉnh thoảng chiếu sáng lên sườn mặt của Thẩm Diên Phi, rất nhanh lại biến mất trong bóng tối.
Anh cưỡng chế ôm lấy thân thể đang cựa quậy của Khương Thời Niệm đến mức tay nổi đầy gân xanh. Nước mắt cô giàn giụa trên vai anh, đôi mắt đờ đẫn, đôi môi khô khốc hết lần này đến lần khác gọi tên Thương Thụy.
Thẩm Diên Phi khép hờ mắt.
Trái tim anh từ lâu đã bị đục khoét nhưng cho đến giờ phút này, khi cô giàn giụa nước mắt cô khóc gọi tên Thương Thụy, lần nữa anh cảm nhận được nỗi đau ngày đó. Là ở con phố đó, anh nhìn thấy Niệm Niệm trong tiệm áo cưới khoác lên người chiếc váy trắng nhẹ nhàng đi về phía Thương Thụy. Hay ở buổi lễ đính hôn, anh tận mắt chứng kiến hai người hôn nhau, những cảnh tượng đó là nỗi đau âm ỉ đến tận bây giờ.
Trái tim của vợ anh không có anh, chỉ đầy những vết sẹo do người khác để lại.
Điện thoại di động của Khương Thời Niệm được đặt lên chân Thẩm Diên Phi, nhấn vào trong album ảnh, cho dù có trực tiếp kéo đến tháng bảy để tránh nhìn những thứ khác, anh vẫn không thể tránh được những bức ảnh chụp chung.
Từng bức ảnh đều có thể xé toạc lớp ngụy trang dịu dàng và điềm tĩnh của anh, đồng thời kéo hết tất cả sự đố kị ghen ghét phơi ra ngoài ánh sáng.
Khương Thời Niệm thực sự không còn sức để thoát khỏi vòng vây, hai cổ tay cô bị nắm lấy đau nhức thấu xương nên đành phải bất lực. Nương theo hơi thở dồn dập trước mặt, đột nhiên cô di chuyển lên với đôi mắt mông lung, dùng hết sức lực đầy uất hận cắn vào bên cổ của người kia như muốn cắn đứt động mạch.
Cô dùng răng nanh cắn sâu vào da thịt cho đến trong miệng xuất hiện ít máu, buộc đối phương phải buông ra.
Cắn chết… con chó này.
Thẩm Diên Phi không đẩy ra mà ngược lại vẫn ôm cô vào lòng, thậm chí còn nghiêng đầu mặc cho cô cắn.
Nghe thấy trong cổ họng cô phát ra âm thanh nức nở rất nhỏ, anh dùng đầu ngón tay lau đi hàng mi đẫm lệ của cô, sau đó đỡ gáy dung túng cô tiếp tục. Chờ đến khi cô mệt mỏi buông ra, anh mới tức giận đè cô xuống hôn lên mắt, mút đi sự ẩm ướt còn đọng lại.
“Em quan tâm hắn nhiều như vậy?”
Anh kề sát cổ cô khàn giọng nói rõ từng chữ.
“Đổi thành tôi có được không?”
…
Khương Thời Niệm cảm thấy rằng cuối cùng cô đã cắn người rất tàn nhẫn, rồi mới yên tâm bất tỉnh. Chờ đến khi mở mắt ra, cô đang nằm trên giường trong phòng ngủ chính của Vọng Nguyệt Loan, buổi liên hoan hôm qua như thể chỉ là cơn ác mộng không đáng kể.
Cùng với cô của quá khứ vẽ ra ranh giới rạch ròi vĩnh viễn.
Cô sững sờ trong chốc lát rồi dần dần hoàn hồn lại, đồng tử không khỏi co rút vén chăn lên nhìn, áo khoác và váy trên người biến mất, nhưng nội y vẫn còn không bị động vào, tuy rằng cơ thể bủn rủn đau nhức không có sức lực nhưng nó được chăm sóc rất sạch sẽ.
Khương Thời Niệm đỡ trán ngồi dậy, cầu nguyện mọi thứ là do dì giúp cô.
Cả thể chất và tinh thần của cô đều thoải mái một cách khó hiểu, cô vội vàng rời giường vệ sinh cá nhân, mặc quần áo rồi đẩy cửa ra ngoài. Dép đi trong nhà không tốt phát ra âm thanh lẹp xẹp, cô bước nhanh đến ngã rẽ hành lang, vừa muốn đi xuống lầu lập tức dừng lại, nghiêng người trốn sau vách tường chậm rãi hít một hơi, sau đó cẩn thận thăm dò nhìn xuống dưới.
Rõ ràng thời gian không còn sớm nữa sao Thẩm Diên Phi còn ở nhà, phòng khách dưới lầu có thêm hai trợ lý đặc biệt.
Càng nhìn, Khương Thời Niệm càng cảm thấy bất thường.
Ánh mắt của hai trợ lý đặc biệt mơ hồ, cực kỳ mất tự nhiên, thỉnh thoảng lại bị vị trí bên trái cổ Thẩm tổng hấp dẫn, cố gắng không để lộ biểu cảm ra bên ngoài.
Sau khi hoàn thành công việc, Thẩm Diên Phi liếc nhìn đối phương một cái, sau đó cài lại hai cúc áo sơ mi đang mở.
Trên thực tế có cài hay không cũng không có gì khác biệt lắm, bởi vì căn bản không che được, hơn nữa hình như Thẩm tổng cũng không có ý định che đi.
Trên chiếc cổ thon dài hoàn mỹ có một dấu răng rất tinh xảo, thậm chí còn có vết máu nhạt.
Thẩm Diên Phi nhướng hàng mi, tâm tình không chút dao động nói: “Bà xã có sở thích hôn một cách nhiệt tình như vậy, có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên không, đương nhiên không.” Hai trợ lý đặc biệt lập tức thể hiện sự chuyên nghiệp của bản thân, thề thốt: “Thẩm tổng, ngài nói đùa rồi, chúng tôi căn bản không có nhìn thấy gì cả.”
Chờ mọi người đều rời đi phòng khách trở nên yên tĩnh, Thẩm Diên Phi dựa vào ghế sô pha nhìn lên góc của tầng hai, chậm rãi hỏi: “Bà Thẩm nhìn đủ chưa?”
Khương Thời Niệm thực sự nghi ngờ rằng cô chưa tỉnh rượu sinh ảo giác hoặc thị lực có vấn đề, nếu không thì làm sao cô có thể nhìn thấy một dấu răng hết sức chói mắt trên cổ của ông chủ Thẩm quyền cao chức trọng.
Cô áp lòng bàn tay lên trán cố gắng tỉnh táo nhớ lại ký ức ngày hôm qua, cảm thấy cô và anh không thể có liên quan đến nhau, cô không làm được loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Khương Thời Niệm bước nhanh xuống cầu thang, vì sự lo lắng của người vợ mà bước lên phía trước cẩn thận quan sát.
Thẩm Diên Phi cũng rất hào phóng vén cổ áo sơ mi sang một bên, quay đầu để cô xem bao nhiêu tùy thích.
Khương Thời Niệm sắc mặt tái nhợt, vết răng thật sâu, đối phương cắn xuống không chút niệm tình, nhưng với tính cách của Thẩm Diên Phi sao có thể để cho dấu vết như vậy xuất hiện trên người.
Cô cau mày hỏi: “Anh làm sao vậy, ai dám làm vậy với anh?”
Thẩm Diên Phi nhìn cô chằm chằm đầy ẩn ý, hỏi: “Ai? Bà Thẩm không nhớ rõ sao?”
Khương Thời Niệm bị oan, cô hoàn toàn không có ký ức, cô chỉ nhớ đại khái là bản thân cố gắng hết sức cắn để trừng phạt kẻ cặn bã, tại sao anh lại đến hỏi cô?
“Đừng nói ý của anh là do tôi làm?” Cô nghi hoặc nói: “Làm sao có thể? Tôi không thể làm ra chuyện như vậy được.”
Thẩm Diên Phi gật đầu: “Được, không thừa nhận phải không?”
Khương Thời Niệm hết đường chối cãi, không nhịn được nhích lại gần anh muốn nhìn kỹ miệng vết thương.
Thẩm Diên Phi đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo về phía trước.
Anh thong thả ngồi trên ghế sô pha còn cô hơi khom lưng đứng trước mặt, bị kéo ngã về phía anh, dưới tình thế cấp bách đành đè lên vai anh.
Hơi thở chạm vào nhau, quấn quít, trộn lẫn rồi quyện vào nhau hòa làm một.
Mạch đập của Khương Thời Niệm tăng nhanh không thể kiểm soát, có thể nghe rõ nhịp đập của trái tim. Sáng nay thức dậy, cô chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo dệt kim cao cổ rất mỏng, làm bằng tơ tằm ôm sát cơ thể, đường cong từ cổ cô chạy dọc xuống bên dưới không chút che giấu phơi bày trước mặt anh.
Thẩm Diên Phi nhìn chằm chằm cô: “Bà Thẩm muốn khôi phục lại hiện trường mới chịu thừa nhận sao?”
Trước khi âm thanh vỡ vụn trong cổ họng của Khương Thời Niệm có cơ hội phát ra, hai má cô đã bị những ngón tay ấm nóng nhẹ nhàng siết chặt xoay sang một bên, để lộ chiếc cổ dài thẳng tắp.
Nó được bao phủ dưới lớp quần áo rất mỏng có thể thấy động mạch ở cổ nảy lên từng nhịp.
Trái cổ của Thẩm Diên Phi động đậy, anh giơ tay ôm lấy thắt lưng cô kéo lại gần. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp phản kháng, khoảng cách giữa họ đã gần đến mức có thể cảm thấy hơi thở tỏa ra dày đặc và nhiệt độ cơ thể nóng hổi của đối phương.
Anh rũ mắt cúi đầu, vẻ mặt trước sau vẫn luôn bình tĩnh, cách một lớp quần áo bao bọc anh nhã nhặn dùng lực vừa phải cắn vào da thịt đang nóng lên của cô.
Cô theo quán tính di chuyển nhưng ngược lại chiếc cổ áo cao càng bị kéo thấp xuống.
Anh khống chế lực cắn thật nhẹ lên trên làn da không còn gì che phủ của cô.
Khương Thời Niên như bị điện giật không tự chủ được phát run, cảm giác như cơn rung động từ chỗ bị cắn truyền đến môi cô.
Thẩm Diên Phi nếm thử một lúc sau đó quay mặt lại nhìn cô, ánh mắt thâm sâu giả vờ nghiêm trang đứng đắn.
“Bà xã, em định chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”