Chương 5

Ngọn nến vàng sẫm cắm trên chiếc bánh kem đang phát sáng, ánh nến lung linh nhảy nhót trong đại sảnh tối tăm. Ba mẹ nhà họ Khương mỗi người đứng một bên Kiều Tư Nguyệt, bảo vệ cô ta chặt chẽ, khóe miệng của anh trai đứng bên cạnh cũng mang theo nụ cười.

Trong tay Kiều Tư Nguyệt cầm một con dao cắt bánh ngọt, tay ba mẹ bọc lấy tay cô ta, cô ta thấy không quen nên hơi trốn tránh, rồi lại chợt ý thức được bản năng của cơ thể mình mà nhanh chóng che giấu.

Ánh mắt cô ta lướt qua những người đến chúc mừng sinh nhật mình ở phía trước rồi nhìn chằm chằm vào Khương Thời Niệm đang đứng phía xa, nét mặt từ từ để lộ nụ cười ngọt ngào.

Mũi dao của Kiều Tư Nguyệt đặt lên hai chữ “công chúa” trên bánh kem, đang định đè xuống thì ánh đèn vốn tối tăm trong phòng tiệc đột nhiên sáng lên, căn phòng nhất thời sáng choang khiến cô ta phải híp mắt lại.

Khi Diệp Uyển thấy nghi thức của con gái mình bị gián đoạn thì bà ta là người đầu tiên phản ứng lại, trách cứ một câu theo bản năng: “Thời Niệm, là con làm đúng không?! Con bị làm sao mà cứ một hai phải gây chuyện vào hôm nay vậy hả?”

Theo như kế hoạch ban đầu thì sau công đoạn cắt bánh kem, một vài người trong giới truyền thông do người nhà họ Khương đã âm thầm sắp xếp từ trước sẽ xuất hiện, chuẩn bị “vô tình” tiết lộ bữa tiệc sinh nhật tối nay ra bên ngoài. Đến lúc đó, có dư luận đổ thêm dầu vào lửa thì sẽ càng có lợi cho thanh danh và sự nghiệp của Kiều Tư Nguyệt.

Nhưng một khi chuyện bị ảnh hưởng như bây giờ thì tiết tấu phía sau có thể bị xáo trộn.

Vẻ mặt Diệp Uyển trầm xuống, bà ta còn chưa kịp dứt lời thì cửa phòng tiệc đang khép hờ đã bị mấy giám đốc điều hành mặc vest đi giày da của khách sạn Liz vồn vã đẩy ra. Mấy người này bình thường vốn chuyên nghiệp vô cùng, bây giờ cả đám ai nấy đều mang vẻ căng thẳng mà liên tiếp quay đầu lại, vô thức làm hành động nửa khom lưng.

Đợi đến khi cánh cửa được mở ra hoàn toàn thì một bóng dáng mặc áo khoác đen đạp lên mặt đất chói lòa ánh sáng, không nhanh không chậm bước vào, bàn tay với những khớp xương rõ ràng tùy ý cầm một hộp quà bọc nhung, phía dưới hộp quà hình như được tiện tay lót thêm một tấm thiệp mời.

Một vài bông tuyết nhỏ còn chưa kịp tan để lại hơi thở lạnh lẽo trên người anh.

Anh chỉ đứng đó cũng đã đủ để khiến người khác cảm thấy áp bức, bây giờ lại có thêm hơi tuyết giúp sức khiến vẻ xa rời quần chúng, ung dung thờ ơ từ trong xương cốt của anh lại càng lộ rõ.

Mấy vị giám đốc điều hành mở cửa kia không đi vào theo, mà hai người đứng tụm lại phía sau lưng anh,  hai ông chủ của khách sạn Liz đêm nay vốn đã bị hai vợ chồng nhà họ Khương đút cho một số tiền lớn vì muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoàn toàn rầm rộ giờ lại nghe lời anh răm rắp.

Trong sảnh tiệc, sau khi đám nam nữ với gia thế hiển hách nhìn rõ người đến là ai thì không kịp khiếp sợ mà vội vàng đứng thẳng dậy, không hẹn mà cùng nhau đến nghênh đón, trên đường có đi lướt qua Khương Thời Niệm.

“Thẩm tổng? Sao anh lại ở đây?” Người đàn ông trung niên chạy tới đầu tiên cầm ly rượu, tha thiết dâng ly lên cao.

Thẩm Diên Phi không nhận mà từ tốn nâng hộp quà lên, hỏi ngược lại: “Không phải tối nay là tiệc sinh nhật của cô Khương hay sao?”

“Đúng… Tất nhiên là đúng!” Cuối cùng thì Khương Cửu Sơn cũng tỉnh táo lại như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, ông ta vui sướng không thôi, bước nhanh về phía trước: “Tôi đã đưa thiệp mời đến nhà họ Thẩm, nhưng thật không ngờ Thẩm tổng lại thật sự có thời gian đến tham dự.”

Thật ra thì nhà họ Khương chẳng có chút quan hệ nào với nhà họ Thẩm cả, nhưng nếu quay ngược thời gian thì cũng chỉ là tổ tiên đời trước của hai bên có chút qua lại. Ông ta cho rằng, với dòng dõi của nhà họ Thẩm thì sẽ không thèm để mắt tới chuyện này, đặc biệt là sau khi Thẩm Diên Phi về nước rồi lên nắm quyền chính thức, anh chỉ suốt ngày ru rú trong nhà, hiếm khi nể mặt ai nên ông ta cũng không dám mơ tưởng là Thẩm Diên Phi sẽ đến.

Thẩm Diên Phi nhếch môi: “Thuận đường thôi, tôi cứ tưởng là bữa tiệc đã kết thúc rồi chứ, xem ra là vẫn đúng lúc.”

Khương Cửu Sơn thấy ánh mắt anh lướt qua tháp bánh kem phía trước, tuy ông ta không đoán được ý đồ của anh, vẫn thấy có chút bất an nhưng vẫn bị sự thật là Thẩm Diên Phi chịu nể mặt mình mà xuất hiện đè xuống. Ông ta vội vã mời anh đi về ghế chủ toạ, vừa đi vừa giải thích: “Không phải là vì chúng tôi mới tìm lại được đứa con gái nên mới muốn làm rầm rộ một chút hay sao? Đã làm phiền Thẩm tổng rồi.”

Vị trí Khương Thời Niệm đang đứng nằm giữa sảnh tiệc, ngay trên con đường mà bọn họ chắc chắn phải đi qua. Từ nãy đến giờ, cô vẫn không chịu đứng nhường sang một bên, mãi đến lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ngày càng đến gần thì mới xoay người lại.

Lúc trước, khi cô tình cờ gặp Thẩm Diên Phi ở bệnh viện thì cứ mãi không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh, bây giờ hai người lại gặp nhau, dù cô muốn tránh cũng không tránh được.

Vẻ mặt Thẩm Diên Phi không có gì thay đổi, anh đi thẳng về phía cô, hoàn toàn không có ý định đi vòng qua.

Với chiều cao và đôi chân dài miên man thì dù anh có bước thong thả đến đâu, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đi đến trước mặt cô.

Cổ họng như bị bóp chặt của Khương Thời Niệm cuối cùng cũng phát ra âm thanh, ngắn gọn gọi một tiếng “Thẩm tổng”. Dưới vẻ ra hiệu đầy cảnh cáo của Khương Cửu Sơn, những ý nghĩ xúc động ban đầu cứ nấn ná mãi trong lồng ngực, chỉ muốn xé nát cổ họng xông ra chất vấn thẳng mặt nhà họ Khương và Thương Thuỵ, lật tung cái bánh kem kia lên của cô bỗng bị đè xuống mạnh mẽ.

Cô có thể bất chấp mọi thứ, không quan tâm đến bất kì kẻ nào, không màng đến hậu quả.

Nhưng không hiểu sao cô lại sợ Thẩm Diên Phi.

Người trước mặt bước từng bước về phía cô. Ở trong cái giới thượng lưu cô trước giờ vốn không thể hoà nhập được này, cô sẽ mãi mãi là một người vô hình không có gì quan trọng, còn anh thì đứng từ trên đỉnh cao nhìn xuống, ở trong bất kì trường hợp nào, dù anh có là người cuối cùng xuất hiện đi nữa thì đương nhiên vẫn sẽ là người được người khác cẩn thận mà ngước nhìn lấy lòng.

Mấy năm nay, số lần mà cô gặp gỡ Thẩm Diên Phi rất ít ỏi, mà lần nào họ cũng gặp nhau ở nơi công cộng đông người. Từ trước đến nay, anh luôn cao ngạo thận trọng, lúc nào cũng cách cô rất xa, cùng lắm thì chỉ cách cả đám người gật đầu tỏ ý chào hỏi, nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ có cảm giác áp bách, chỉ cần anh vừa xuất hiện là thần kinh cô sẽ lại căng thẳng.

Cô hồi tưởng lại, có lẽ là vì vào ngày cô đính hôn với Thương Thụy, nghe nói Thẩm Diên Phi về nước, vừa xuống máy bay đã tới tham dự tiệc cưới của cô. Lúc ấy, cô khoác tay Thương Thụy, khách sáo tiến lên chào hỏi anh nhưng anh lại buông thõng hai tay không nói một lời, ánh mắt khiến người ta phải sợ hãi.

Kể từ đó, cô càng sợ anh hơn.

Khương Cửu Sơn duỗi tay dẫn đường cho Thẩm Diên Phi, muốn anh đi tránh Khương Thời Niệm ra, đồng thời ám chỉ Kiều Tư Nguyệt bảo cô ta nhanh chóng tới đây.

Kiều Tư Nguyệt bước nhanh vài bước tới, ánh mắt đột nhiên bị bóng dáng của Thương Thụy thu hút. Cô ta sửng sốt, thấy Thương Thụy đang nhìn chằm chằm về phía bên kia, vẻ mặt anh ta trông rất nghiêm túc, không quá tự nhiên.

Thẩm Diên Phi dừng lại trước mặt Khương Thời Niệm, mí mắt anh khẽ rũ xuống, thẳng thừng đưa hộp quà trong tay mình cho cô: “Đây là quà chúc mừng của tôi, mong cô Khương vui lòng nhận cho.”

Toàn sảnh tiệc im lặng.

Vẻ mặt Khương Cửu Sơn cứng đờ, ông ta liếc mắt nhìn Kiều Tư Nguyệt một cái, cười gượng nói: “Thẩm tổng có điều không biết, Thời Niệm là con gái nuôi của nhà chúng tôi, con gái ruột gần đây mới quay về nhà, hẳn là cậu vẫn chưa gặp con bé.”

Thẩm Diên Phi ngước mắt lên: “Ý của Khương đổng là tôi đã chuẩn bị thiếu một phần quà?”

Khương Cửu Sơn rùng mình, vội nói: “Đương nhiên là không phải, trách là trách lúc tôi gửi thiệp mời đã không viết rõ ràng.”

Ông ra rơi vào thế khó xử, theo lý thuyết, Thẩm Diên Phi đã chịu tới, lại còn mang theo quà tặng, bất kể là cho ai đi nữa thì đều đem lại thể diện cho nhà họ Khương. Nhưng hiển nhiên là thể diện lớn thế này mà đưa cho Khương Thời Niệm thì sẽ rất lãng phí, nếu việc này mà xảy đến với Kiều Tư Nguyệt thì không biết sẽ giúp ích cho cô ta tới mức nào.

Ông ta cũng chẳng cần phải đau đầu tính toán thế này nữa, chỉ riêng chuyện Thẩm Diên Phi tới tặng quà sinh nhật cho Kiều Tư Nguyệt là đã có thể nâng vị trí của Kiều Tư Nguyệt lên cao hẳn một bậc so với đám con cháu thế gia này rồi.

Khương Cửu Sơn cân nhắc, mạo hiểm vẫy tay: “Tư Nguyệt, Thẩm tổng đặc biệt mang quà tới, con còn không mau tới đây cảm ơn Thẩm tổng.”

Kiều Tư Nguyệt vui tươi chạy chậm hai bước tới, Khương Cửu Sơn thấy Khương Thời Niệm không nhận thì lập tức nắm lấy cơ hội, nhận món quà trong tay Thẩm Diên Phi trước một bước.

Chiếc hộp được bọc lại đơn giản, ông ta cố ý khoe khoang, cẩn thận mở ra trước mặt mọi người, bên cạnh lập tức vang lên những tiếng hô nhỏ có chừng mực.

Một chiếc vòng tay ngọc lục bảo.

Chất ngọc trong suốt rõ rành rành, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay giá trị của nó không thể ít hơn tám con số.

Không ngờ món quà của nhà họ Thẩm lại lớn đến thế.

Khương Cửu Sơn cũng giật mình, gần như không thể giấu nổi vẻ vui sướng, thể diện này quá lớn khiến ông ta nhất thời không rảnh suy xét quá nhiều.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Diên Phi đều không ngăn cản, chỉ cười như không cười nhìn Khương Thời Niệm một cái mà không nói thêm gì. Anh đi đến ghế chủ vị rồi ngồi xuống, hai khuỷu tay đặt trên tay vịn, mười ngón tay thon dài tùy ý đan vào nhau rồi ngẩng đầu lên, nói: “Chỉ là chút quà mọn mà thôi, không bằng mời cô Khương đeo thử xem.”

Ánh mắt Khương Thời Niệm mơ hồ có chút rung động.

Anh…

Khương Cửu Sơn đang cầu còn không được, thấy Thẩm Diên Phi đồng ý thì vẻ mặt ông ta đắc ý không thôi mà cầm lấy vòng tay, nâng tay Kiều Tư Nguyệt lên rồi cẩn thận đeo nó vào.

Khoé mắt Kiều Tư Nguyệt đang liếc nhìn Thẩm Diên Phi, nhưng cô ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị cảm giác đau nhức từ xương cổ tay truyền đến kéo sự chú ý về.

Khương Cửu Sơn nhíu mày, thấy tay của Kiều Tư Nguyệt rõ ràng lớn hơn một vòng thì Diệp Uyển đúng lúc cầm kem dưỡng tay tới, trừng ông ta đầy oán trách: “Sao ông có thể cưỡng ép đeo vào như thế được?”

Dứt lời, bà ta bôi một lớp kem lên tay Kiều Tư Nguyệt rồi thử lại, chiếc vòng tay vẫn kẹt lại trên xương cổ tay cô ta như cũ, dù cố thế nào cũng không vào được.

Từ ghế chủ vị truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng tao nhã của người đàn ông.

Mà tiếng cười này lại khiến mặt Kiều Tư Nguyệt đỏ bừng, xấu hổ đến mức khoé mắt đỏ ửng, người nhà họ Khương đứng khựng lại ở đó.

Một đám thế gia ở xung quanh nhìn nhau, dần dần nổi lên kinh ngạc, sự chú ý vô thức trở lại trên người nhân vật chính ngày hôm nay, Khương Thời Niệm.

Ai cũng biết trước kia Khương Thời Niệm thường xuyên mặc sườn xám, cô không thích châu báu nào khác, chỉ riêng vòng ngọc là đeo rất nhiều. Vậy nên vào chính giây phút này, mọi người đã hiểu rõ món quà hôm nay là dành tặng cho ai.

Thẩm Diên Phi hơi nhấc tay lên.

Ông chủ khách sạn Liz đứng bên cạnh lập tức đi qua lấy lại chiếc vòng ngọc rồi đưa cho anh cùng với một tấm vải mềm đã chuẩn bị sẵn.

Thẩm Diên Phi từ tốn lau sạch vòng ngọc, con ngươi đen nhánh của anh nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của Khương Thời Niệm, lặp lại lời vừa rồi: “Mời cô Khương đeo thử xem?”

Phòng yến tiệc mơ hồ xôn xao.

Thương Thụy đứng ở bên ngoài đám người, trên khuôn mặt anh tuấn nhất thời đọng lại vẻ lạnh lẽo.

Khương Thời Niệm đột nhiên trở thành trung tâm, cô nắm chặt tay, đón nhận ánh mắt khó đoán của Thẩm Diên Phi.

Nếu là trước kia thì cô chắc chắn sẽ từ chối một cách khéo léo, nhưng vào giờ phút này, hơi thở của cô không ngờ lại rất ổn định.

Cô nghe thấy mình trả lời một tiếng, sau đó lướt qua những cơ thể nóng bừng như sốt cao kia rồi đi về phía Thẩm Diên Phi, nhận lấy vòng tay, dễ dàng luồn nó vào cô tay mình. Kích thước vừa vặn, chất ngọc quý giá toả ra ánh đèn lung linh sáng chói dưới ánh đèn.

Thẩm Diên Phi mỉm cười dịu dàng: “Rất vừa với cô.”

Anh nhìn về phía đám người nhà họ Khương với vẻ rất cao ngạo, thận trọng: “Xin lỗi Khương đổng, nếu có lần sau thì tôi sẽ nhớ chuẩn bị quà tặng cho cả hai cô con gái của ông, tránh cho câu chuyện cổ tích Cinderella phải tái diễn. Nhưng lần này thì trước khi tới, tôi chỉ định chúc mừng sinh nhật của một cô Khương duy nhất thôi.”

Máu nóng toàn thân Kiều Tư Nguyệt đều dâng lên đỉnh đầu.

Cinderella… Ý của anh còn không phải là cô ta mới là bà chị gái độc ác, vì muốn làm nhục em gái mà hận không thể chặt đứt chân để mang đôi giày thuỷ tinh vốn thuộc về em gái hay sao?!

Vẻ mặt những người còn lại của nhà họ Khương cũng đều tái mét.

Thẩm Diên Phi tỏ vẻ như bây giờ mới chú ý tới chiếc bánh ngọt năm tầng long trọng trên xe đẩy cùng với dòng chữ trên đó.

Anh nói một cách rất kiên nhẫn: “May mắn là hôm nay tôi vẫn chưa tới quá muộn, vẫn còn cơ hội, để bồi tội thì tôi xin phép cắt bánh hộ Khương đổng vậy.”

Ánh mắt Thẩm Diên Phi lướt qua, ông chủ khách sạn cúi người xuống, anh lạnh nhạt dặn dò hai câu, người nọ liên tiếp gật đầu rồi thẳng lưng đi về phía tháp bánh ngọt.

Nụ cười bên môi anh giương lên rất lễ phép, vừa vặn đúng mực.

Khi anh thấy ông chủ khách sạn đổi sang một chiếc dao dài hơn, chia cả năm tầng bánh ngọt từ trên xuống dưới thành hai phần bằng nhau, thậm chí cả khay bìa cứng phía dưới cũng không tha thì anh mới thản nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Cô Khương, nửa có ba chữ “công chúa nhỏ” kia hẳn là của em, em định xử lý thế nào?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Khương Thời Niệm.

Phòng tiệc lớn như vậy nhưng bầu không khí lại như đông cứng lại, gần như nghe được tiếng hô hấp.

Khương Thời Niệm đứng thẳng lưng. Cô lớn như vậy rồi nhưng chưa từng tùy tâm tùy hứng bao giờ, vẫn luôn luôn nghe lời, nhẫn nhịn, ngoan ngoãn, đặt mình vào trong thân xác của một “Khương Ngưng hoàn hảo”.

Bây giờ đầu óc của cô choáng váng, bị người ta đổ cho một dãy tội danh như vậy nên cô cũng không muốn quan tâm liệu có phải nhà họ Khương hay Kiều Tư Nguyệt đã đắc tội gì với Thẩm Diên Phi hay không nên mới có thể khiến anh làm to chuyện đến thế này nữa.

Cô chỉ muốn được thoải mái một lần mà thôi.

Thương Thụy tích được một luồng hơi thở lãnh lẽo bao quanh khắp người, anh ta đẩy những người xung quanh ra, sải bước đi về phía Khương Thời Niệm, định nắm lấy cổ tay cô ở trước mặt Thẩm Diên Phi.

Nhưng Khương Thời Niệm lại vừa hay cất bước, tay Thương Thụy bất ngờ nắm lấy khoảng không, khóe miệng anh ta lạnh lùng căng ra.

Anh ta không chú ý tới cùng lúc đó, Thẩm Diên Phi híp mắt lại, che lại gợn sóng phập phồng.

Đôi giày cao gót của Khương Thời Niệm vững chãi đập xuống nền gạch, cô đứng trước chiếc bánh ngọt đã được cắt ra, nhìn một nửa mà Thẩm Diên Phi giao cho mình, nghiêm túc hỏi: “Xử lý thế nào cũng được sao?”

Thẩm Diên Phi nói: “Bánh ngọt của em, em có quyền quyết định.”

Khương Thời Niệm đưa tay chạm vào đế bánh ngọt, lưu loát đẩy nửa của cô về phía trước, chiếc bánh kem năm tầng đung đưa, “bộp” một tiếng rơi bừa đầy ra đất.

Có miếng kem bay ra xa nhất thậm chí còn bắn vào mặt giày sạch sẽ bóng loáng của Thẩm Diên Phi.

Anh mỉm cười, vỗ tay không nhanh không chậm: “Rất đẹp.”

Khương Thời Niệm hít sâu một hơi, nản lòng thoái chí rời khỏi chỗ cũ, gót giày nhỏ nhắn giẫm lên đống bánh ngọt nát vữa, bước thẳng ra ngoài. Khi cô đi ngang qua Thẩm Diên Phi thì có hơi tự giễu thì thào: “Đẹp chỗ nào chứ?”

Giọng nói của Thẩm Diên Phi thờ ơ mà kiềm chế, nhưng lại không coi ai ra gì.

Dường như anh chỉ thuận miệng nói một câu đơn thuần là đánh giá đầy khách quan và lý trí, giữa những ầm ĩ xung quanh, âm thanh ấy trộn lẫn với hơi thở tiến vào trong tai cô.

“Hành động của cô Khương rất xinh đẹp, em cũng rất xinh đẹp.”