Khương Thời Niệm bị anh nói xinh đẹp suốt hai ngày liên tục, không còn phân rõ câu nào thật câu nào giả nữa, cô thay đổi trọng điểm: “Nhà họ Thẩm không thể nào đồng ý.”
Tay Thẩm Diên Phi đùa nghịch với chiếc hộp đựng vòng, biết hiện tại cô đang ở trong thời điểm yếu ớt nhất, sẽ không dễ dàng tin tưởng anh.
Vì thế anh đáp lại không suy nghĩ: “Sở dĩ tôi có nhu cầu cấp bách đến vậy cũng chính vì bị gia đình thúc giục, trên thực tế, thời gian tôi về nước tiếp quản nhà họ Thẩm chưa đủ dài, mọi chuyện trong vẫn chưa được ổn định, ông nội lại còn ép tôi cưới người hợp ý ông ấy. Tôi phải để cho bọn họ thấy rõ trong cái nhà này ai mới là người cầm quyền, vậy nên tôi muốn chọn một người mà ông ấy không ngờ đến được.”
Hứa Nhiên rụt người ngồi ở ghế lái phía trước lúc đầu vẫn còn nhịn được nhưng sau khi nghe xong câu này, cậu ta lập tức cúi gập người xuống như cánh cung che miệng lại, suýt chút nữa đã phá hỏng mọi chuyện.
Vì Khương Thời Niệm, Tam Ca thật đúng là cái gì cũng dám bịa, lại còn bịa tự nhiên như vậy.
Cái nhà họ Thẩm to như vậy mà từ trên xuống dưới, bao gồm cả ông cụ trước kia vốn máu lạnh nhất, có ai bây giờ là không nghe lời anh nói răm rắp, lại còn ép hôn, ai mà dám chứ.
Khương Thời Niệm nhất thời không nói gì, bán tín bán nghi mà nhìn Thẩm Diên Phi, yên lặng ngẫm nghĩ, thì ra nhà cao cửa rộng như nhà họ Thẩm, cao quý như Thẩm Diên Phi mà cũng gặp phải những đấu đá gia tộc phiền phức kia, lại còn có thể bị người lớn trong nhà ép hôn.
Cô lại hỏi: “Thẩm tổng không có người mình thích sao? Anh thà để hôn nhân của mình chỉ là một cái vỏ bọc trống rỗng thôi sao?”
Khoé mắt Thẩm Diên Phi bị sương mù dày đặc lấp kín, ánh mắt anh nhìn cô lúc này rất lâu, lâu đến mức mãi đến một lúc sau vẫn chưa chịu rời đi, tựa như muốn nhìn xuyên qua một khoảng thời gian xa xăm.
Yết hầu anh khẽ khàng giật giật, hiểu rõ sự phòng bị của cô vẫn chưa được gỡ xuống.
Trong lòng cô vẫn chưa thể xoá nhoà hình bóng của người khác, cho nên anh và cô cũng cần phải ngang bằng lần nhau, đều có người trong lòng, vậy thì cô mới có cảm giác an toàn, mới có thể tiếp nhận.
Thẩm Diên Phi thấp giọng nói: “Có.”
Khương Thời Niệm không có gì bất ngờ: “Vậy sao anh không cưới cô ấy?”
Anh trả lời: “Hiện tại cô ấy sắp lập gia đình rồi.”
Khương Thời Niệm giật mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ như bị xối nước lên đầu.
Thẩm tổng thế này là do bị kích thích sao? Người mình yêu chuẩn bị lập gia đình, vậy nên anh mới muốn vội vàng kết hôn như để trả thù, lại còn nhất định phải chọn một người ngoại trừ mặt mũi ra thì chỗ nào cũng không xứng đôi với anh?
Khương Thời Niệm lo lắng: “Anh không muốn đấu tranh một chút sao? Biết đâu có khi cô ấy sẽ hối hận, với điều kiện của Thẩm tổng thì toàn bộ giới hào môn khắp Bắc Thành này, không biết có bao nhiêu người mơ ước được gả cho anh đấy.”
Thẩm Diên Phi hơi nhếch môi: “Cô ấy sẽ không hối hận đâu, nhất định phải gả, vậy nên cô Khương định thế nào? Nếu điều kiện của tôi vượt trội như vậy, sao em vẫn còn do dự?”
Anh nói chắc như đinh đóng cột: “Thỏa thuận trước hôn nhân rất có lợi đối với em, hai người chúng ta cần gì lấy nấy mà thôi. Khương Thời Niệm, kết hôn với tôi, tôi có thể bảo vệ em.”
Hai chữ “bảo vệ” này đâm vào trong ngực Khương Thời Niệm.
Ngón tay cô siết chặt lấy vali hành lý, cúi đầu nhìn đôi chân đã bị tuyết phủ kín của mình. Con phố nằm phía sau lưng cô chính là câu lạc bộ mà cô đã nói lời chia tay với Thương Thụy, mà đi về phía trước thêm nửa thành phố nữa chính là biệt thự nhà họ Khương mà cô lớn lên từ nhỏ.
Con đường của cô đã bị chặn, dù cô có đi về phía nào thì đều sẽ rơi xuống vách đá mà họ đã chuẩn bị sẵn.
Khương Thời Niệm cắn răng.
Cô không làm gì sai cả, cô có thể không cần ba mẹ và bạn trai, nhưng dựa vào đâu mà sự nghiệp cô dồn hết công hết sức gây dựng lại phải chắp tay nhường lên cho người khác chà đạp.
Hôn nhân không có tình cảm thì sao, cô vốn cũng không định yêu ai thêm lần nữa.
Thẩm Diên Phi đã có tất cả mọi thứ, sẽ không có ý đồ gì với cô, nếu cô sợ anh thì sau này chỉ cần cố gắng trốn tránh là được rồi, dù sao thì anh cũng bận rộn như vậy, chỉ cần không quấy rầy lẫn nhau là được.
Khương Thời Niệm đè nén cảm giác run rẩy từ tay truyền đến, móng tay bấm sâu vào da thịt.
Vào khoảnh khắc do dự cuối cùng, cô đã bất chấp tất cả, chọn đón lấy cái bánh lớn không thể tin được lại từ trên trời rơi xuống này, bốc đồng hỏi anh: “Khi nào chúng ta đi lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn?”
Cô hỏi xong thì lại thấy hối hận ngay lập tức.
Ý của Thẩm Diên Phi hơn phân nửa chỉ là kết hôn giả, chỉ cần tổ chức một cái hôn lễ đơn giản để ứng phó với nhà họ Thẩm là được, sao có thể dễ dàng đi nhận giấy chứng nhận, biến nó thành một cuộc hôn nhân đứng đắn để cô chân chính can thiệp vào cuộc sống của anh được.
Tháng sau, cô và Thương Thụy sẽ phải tổ chức hôn lễ, nhà họ Thương đều tỏ vẻ sau hôn lễ, xem khi nào cô mang thai thì mới cân nhắc đến chuyện nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn khiến cô nghẹn họng.
Khương Thời Niệm nhắm mắt lại, tuyết vụn trên lông mi rơi xuống.
Thẩm Diên Phi nhìn xuống đồng hồ.
Khương Thời Niệm xuyên qua khe hở giữa lông mi phát hiện ra động tác của anh, nghĩ anh không kiên nhẫn nổi nữa.
Nhưng vài giây sau, Thẩm Diên Phi lại mỉm cười nhìn cô: “Bây giờ đi nhận giấy chứng nhận, vẫn chưa đến giờ tan tầm.”
Anh giơ tay ấn mở cửa xe, nhiệt độ vừa vặn trong xe ùa ra ngoài, bao bọc lấy Khương Thời Niệm, anh chậm rãi hỏi: “Vậy em lên xe được chưa? Bà Thẩm.”
–
Hai đầu gối của Khương Thời Niệm khép chặt, cô ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài của con Maybach, nghiêm túc ngắm nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, càng ngày càng nghi ngờ mình đang mơ một giấc mơ lạ kỳ.
Cô và người đàn ông mà cô sợ chỉ nhìn một cái cũng sẽ chết sớm hơn một chút trong lúc không bình tĩnh đã quyết định đi nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.
Nếu là ngày hôm qua thì dù thế nào cô cũng sẽ không dám tưởng tượng ra chuyện thế này.
Khoé mắt Khương Thời Niệm lén lút ngắm nhìn Thẩm Diên Phi, khoảng cách giữa anh và cô vừa phải. Anh đang thả lỏng ngồi dựa vào lưng ghế, chiếc quần dài màu đen không chút chỉ thừa, hai tay anh tùy ý đặt trên đầu gối, khớp xương rõ ràng.
Cô nhìn lại mình, quần áo bị gió thổi loạn hết cả lên, cô cũng không để ý mà sửa sang lại.
Tài sản hiện giờ của cô cũng chỉ còn lại cái vali nhỏ kia, bên trong chứa giấy tờ tùy thân của cô và…
Khương Thời Niệm đột nhiên khựng lại, nín thở khẽ kéo túi xách tùy thân tới, không muốn bị Thẩm Diên Phi phát hiện mà cúi đầu lặng lẽ lục lọi hai vòng, sau đó động tác hoàn toàn cứng đờ.
Thật ra cô hoàn toàn không cần bới tung lên nữa, sao cô có thể đang yên đang lành bỏ sổ hộ khẩu vào trong túi chứ.
Sao cô có thể đoán được mình chỉ đi ra ngoài dự tiệc sinh nhật, thế mà lại phát triển thẳng đến việc muốn kết hôn chứ.
Cô vẫn mang theo giấy tờ cần thiết, nhưng còn sổ hộ khẩu thì vẫn đang lẻ loi nằm ở biệt thự nhà họ Khương!
Khương Thời Niệm thấy Maybach đang định rẽ ở phía trước, tranh thủ từng giây từng phút lái về phía cục dân chính thì vội vàng giải thích với Thẩm Diên Phi: “Thẩm tổng…tôi quên mất là tôi không mang theo sổ hộ khẩu, phải quay về nhà họ Khương lấy, vậy nên chắc hôm nay không kịp nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn rồi.”
Thẩm Diên Phi không nói gì, chỉ nhướng mi mắt vốn rũ xuống lên, lẳng lặng nhìn cô.
Từ sau khi Khương Thời Niệm tốt nghiệp cấp ba vẫn chưa từng ở gần anh đến như vậy. Hai người yên lặng ngồi bên cạnh nhau, đã thế lại còn ngồi trong chiếc xe đang chuyển động, cảm giác áp bách của anh theo bản năng không nhẹ không nặng bao trùm lấy cô khiến hô hấp của cô căng thẳng.
Cô nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Chẳng ai chuẩn bị sẵn cho mấy chuyện thế này bao giờ cả, Thẩm tổng, hẳn là anh cũng không mang theo sổ hộ khẩu bên mình đúng không?”
Thẩm Diên Phi nghe xong thì nghiêng người về phía trước, tiện tay mở ngăn đựng đồ gần nhất, lấy một quyển sổ mỏng màu nâu đỏ ra, hai ngón tay kẹp lấy đưa cho cô.
Khương Thời Niệm khiếp sợ: “…Anh mang theo thật này.”
Thẩm Diên Phi từ tốn “ừm” một tiếng: “Chiều nay tôi từ công ty đến đây là cố tình đến mời em kết hôn.”
Giọng điệu của anh nghe không rõ vui buồn, Khương Thời Niệm có chút cảm thấy không biết nên làm gì.
Cô cúi đầu giải thích, bờ vai và chiếc cổ duyên dáng bị phản chiếu lên cửa sổ xe: “Không phải là tôi muốn lật lọng, hay là như vậy đi, anh thả tôi ở ven đường để tôi về nhà họ Khương lấy, dù sao thì cũng có vài món đồ sớm muộn gì tôi cũng phải đi lấy về.”
Thẩm Diên Phi từ chối cho ý kiến, chỉ ra hiệu cho Hứa Nhiên đang lái xe. Hứa Nhiên hiểu ý của anh nên kịp thời chuyển làn đường, lướt qua gió tuyết mà đi về phía khác.
Sau hai con phố, khi Khương Thời Niệm ý thức được con đường này tuyệt đối không phải đường đi tới nhà họ Khương thì cô không khỏi thẳng người lên, ngồi sát vào cửa xe, sống lưng mỏng manh căng lên, lần nữa thuyết phục mình chủ động nói chuyện với người đàn ông lạnh lẽo như băng tuyết bên cạnh: “Thẩm tổng? Chúng ta đi đâu vậy?”
Thẩm Diên Phi cười cười: “Đến nhà của tôi.”
Con ngươi của Khương Thời Niệm chấn động tại chỗ.
Anh nói gì cơ? Đến nhà anh á?!
Khương Thời Niệm đang định từ chối.
Thẩm Diên Phi đã quay đầu lại, xe đang chạy qua đoạn đường ánh sáng lờ mờ, mặt anh như ẩn như hiện trong bóng tối, rất nhanh đã lại bị ánh đèn xe lướt qua chiếu vào, ánh sáng chợt lóe như gợn sóng lăn tăn dưới nước, anh nhìn cô không chớp mắt.
“Cô Khương, hiện tại chúng ta có quan hệ gì?”
Khương Thời Niệm ngớ người, cân nhắc từ ngữ: “… Đối tác làm ăn?”
Anh sửa lại: “Là vợ chồng chưa cưới.”
Mối quan hệ quen thuộc, những danh xưng quen thuộc khiến trái tim Khương Thời Niệm đột nhiên co rút lại.
Thẩm Diên Phi dịu dàng đưa ra thỉnh cầu: “Nói lại cho tôi nghe thêm một lần nữa.”
Khương Thời Niệm không hiểu vì sao mà máu lại chảy nhanh hơn, cảm giác hoảng hốt thấm vào thân thể.
Cô xác nhận lại với anh: “Anh muốn tôi nói gì?”
“Nói…” Giọng nói anh trầm thấp, trong bóng tối có cảm giác như trộn lẫn với cát mịn: “Vị hôn phu của em là Thẩm Diên Phi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngỗng nữ: Phong tâm khóa ái.*
*Note: Nó có nghĩa là đóng cửa trái tim của bạn và ngừng yêu thương người khác.
Từ này không phải thành ngữ, mà là từ người hiện đại sáng tạo ra, không rõ nguồn gốc cụ thể. Phong tâm khóa ái thường được dùng để miêu tả những người đã bị tổn thương nặng nề về mặt tình cảm, những người này không còn tin vào tình yêu, quyết định đóng cửa trái tim và ngừng yêu người khác, thể hiện thái độ dứt khoát.
Thẩm Tam Tam: Ghen tuông đến phát điên.