Chương 11: Tiểu đệ

Mặt trời lặn, Tân A Na bước ra khỏi phòng thuốc.

Nửa canh giờ sau, Lý Hiển Duy được khiêng ra khỏi phòng thuốc.

Có thể hình dung thế nào đây?

Ba chữ “chó chết ngắc” có lẽ mô tả chuẩn xác nhất.

Người hầu trong Lý phủ sợ đến nỗi không dám thở, bao năm qua, đây là lần đầu tiên họ thấy tiểu công tử trong tình trạng thê thảm đến vậy.

Lý Bách Vạn, Lý Ấu Vi nghe tin đều vội vã chạy đến phòng Lý Hiển Duy.

Còn có đại phu trong phủ.

“Tiểu công tử chỉ là đau đến ngất đi, không có gì nguy hiểm”

Đại phu trong phủ nói sau khi bắt mạch Lý Hiển Duy.

Lý Bách Vạn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu đệ.”

Lý Ấu Vi ngồi bên giường, nhìn Lý Hiển Duy bất tỉnh trên giường, ánh mắt đau lòng, trong lòng cũng sinh ra chút tức

giận với Tân A Na.

Tân A Na thật đáng ghét, sao không dùng biện pháp ôn hòa hơn để thông kinh mạch cho tiểu đệ?

Thấy Lý Hiển Duy không sao thì Lý Bách Vạn và đại phu rời đi, chỉ có Lý Ấu Vi vẫn canh chừng bên giường cho đến khuya.

“Ấu Vi tỷ”

Lúc đêm khuya tĩnh lặng, Lý Hiển Duy tỉnh dậy, miễn cưỡng mở mắt, khi thấy nữ tử bên mép giường thì gọi khẽ.

“Tiểu đệ, đệ tỉnh rồi.”

Lý Ấu Vi mặt lộ vẻ vui mừng, quan tâm hỏi: “Còn đau không?”

“Không còn đau nữa.”

Lý Hiển Duy tỏ ra thoải mái thản nhiên trả lời, nói: ‘Ấu Vi tỷ tỷ, trễ quá rồi, tỷ về nghỉ đi.”

“Không vội, tỷ nấu chè sen đệ thích nhất này.”

Lý Ấu Vi đứng dậy, bưng một chén chè hạt sen từ trên bàn đến rồi từ từ đút cho người trước mặt.

Lý Hiển Duy yên lặng ăn chè sen, trong lòng chua xót.

Trong Lý phủ này, nếu nói ai tốt với hẳn nhất, chắc chắn là người tỷ tỷ này.

Nhiều khi Lý lão gia cũng phải kém hơn vài phần.

Hơn nữa, những năm qua phần lớn công việc kinh doanh của Lý phủ đều do tỷ tỷ xử lý, phải nói là rất vất vả.

Ngược lại, hắn là trưởng tử của Lý phủ, cả ngày không làm gì, ngoài ăn uống thì chỉ mơ ước viển vông làm kiếm tiên.

Nói thật, hắn cảm thấy rất có lỗi với vị tỷ tỷ này. “Ấu Vi tỷ”

Lý Hiển Duy mở miệng, muốn nói gì đó.

“Nghỉ ngơi sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung.”

Dường như Lý Ấu Vi nhìn ra suy nghĩ trong lòng của hẳn, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần đệ vui thì trưởng tỷ cũng vui.”

Nói xong, Lý Ấu Vi không ở lại nữa, đứng dậy rời khỏi phòng.

Trong phòng, Lý Hiển Duy nằm im trên giường, trong lòng có sự kiên định chưa từng có.

Hắn biết tình huống hiện tại của Lý phủ, triều đình đã bắt đầu nhằm vào Lý phủ, với thực lực hiện tại thì Lý phủ vẫn chưa thể thực sự chống lại triều đình.

Nhưng, nếu Lý phủ có một kiếm tiên, tình thế sẽ khác hẳn.

Vì vậy, dù có vất vả đến đâu, hẳn cũng phải kiên trì.

Những người hẳn muốn bảo vệ đều ở trong Lý phủ này, dù thế nào, hắn cũng không thể để Lý phủ suy tàn.

Trải qua một đêm không ngủ, trời vừa bừng sáng, Lý Hiển Duy đã bò dậy khỏi giường.

Lúc ăn sáng, hai tay Lý Hiển Duy run run không thể cầm đũa, rõ ràng kinh mạch bị chấn động nát vẫn chưa phục hồi hoàn toàn.