Chương 17: Chém chết tên đó!

Núi Kỳ Liên, mười mấy tên thổ phỉ cầm đao sục sạo trong rừng, mặt mũi thì dữ tợn, đăng đăng sát khí.

Cách đó không xa, Lý Hiển Duy đang cẩn thận trốn sau bụi cỏ phía sau tảng đá lớn, run bần bật như thú con bị bắt nạt.

Tân A Na, đm!

Lửa giận trong lòng Lý Hiển Duy sôi sục. Có sư phụ nhà ai lại chơi xỏ đệ tử thế không hả?

Một khi nữ nhân ghim thù đúng là không quan tâm phải trái đúng sai gì nữa.

Lý Hiển Duy thò đầu ra quan sát vị trí mấy tên thổ phỉ, trong đầu bắt đầu tính toán cách chạy thoát.

Trời cũng sắp tối rồi, bóng đêm để chuồn đi., đợi lúc mặt trời lặn, hắn sẽ lợi dụng

Hừ, Tân A Na, muốn hãm hại ta à, người còn non lắm.

Đang lúc Lý Hiển Duy bắt đầu tự mãn thì xa xa, một luồng khí kiếm xé gió lao tới, rầm một tiếng đánh thẳng vào tảng đá trước mặt Lý Hiển Duy.

Tiếng va chạm đó lập tức thu hút sự chú ý của bốn, năm tên thổ phỉ gần nhất.

Lý Hiển Duy sững người, lúc phản ứng lại thì nổi điên, miệng chửi ầm lên: “Tân A Na, cmnl”

Chửi xong, Lý Hiển Duy đứng dậy bật dậy rồi chạy thục mạng.

“Kia kìa, huynh đệ, chém chết tên đó!”

Năm tên thổ phỉ thấy Lý Hiển Duy chạy ra từ sau đá thì ba chân bốn cẳng đuổi theo.

Ở trên cành cây xa xa, bóng dáng mỹ lệ cứ yên lặng đứng đó, nhìn cảnh thiếu niên hốt hoảng trốn chạy dưới rừng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Mặt trời dần xuống núi, ánh sáng trong rừng cũng trở nên yếu ớt.

“Tiểu tử chịu chết đi!”

Một tên thổ phỉ đuổi kịp Lý Hiển Duy, tay cầm đao chém thẳng xuống.

Lý Hiển Duy vội vàng lăn người né tránh lưỡi đao, dáng vẻ đầy thảm hại và chật vật.

“Ha ha, vô dụng!”

Tên thổ phỉ cười lớn, đá mạnh vào người hẳn.

Lý Hiển Duy đang lăn lộn dưới đất vội dựng kiếm đỡ, nhưng không chống nổi sức mạnh từ cú đá của tên thổ phi, lại bị đá văng ra xa vài mét.

Trên cành cây phía xa, Tân A Na thấy vậy thì nhíu mày. Tên tiểu tử này quên hết những gì nàng dạy rồi à? Kiếm không phải dùng như thế.

Có vẻ để hẳn vào núi giao chiến với bọn thổ phỉ là đúng, nếu không trải qua một cuộc chiến sinh tử thì cho dù thể xác mạnh đến đâu, kiếm pháp luyện bao nhiêu lần cũng vô dụng.

Lý Hiển Duy không có kinh nghiệm chiến đấu đang bị bọn thổ phỉ hành hạ đến nỗi sống không bằng chết, gần như không kháng cự nổi.

Lúc này, vài tên thổ phỉ khác gần đó nghe thấy ồn ào cũng chạy tới.

*Úi chà, trang phục này, da thịt mịn màng này, nhìn là biết con cái đại gia tộc. Ha ha, đang sung sướng không biết hưởng mà lại cố tình chạy đến đây tìm chết, đại ca sẽ cho mày thỏa ước mongl”

‘Tên thổ phỉ thấy Lý Hiểu Duy trong tư thế thảm hại thế thì nụ cười của gã ta càng thêm phần ngạo mạn, lăm lăm cầm dao bước tới.

Lý Hiển Duy nhìn tên thổ phỉ đi tới, giờ hai người chỉ cách nhau mười bước chân, lửa giận trong đôi mắt bốc lên hừng hực. Lòng ham chiến của thiếu niên đâu dễ dàng đầu hàng như vậy.

Tên thổ phỉ này không phải võ giả, cũng là người bình thường giống hắn, nếu hắn không đánh lại gã ta thì còn học võ vẽ làm gì nữa.

Mười bước, năm bước, ba bước, gần lắm rồi!

Lý Hiển Duy thở đều, trước tình thế sinh tử, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh.

Lúc khoảng cách còn ba bước chân, Lý Hiển Duy đang nằm dưới đất chợt nhào dậy!

Hản rút kiếm và vung kiếm chỉ trong nháy mắt. “Xoẹt”