Hoàng tộc Hồ yêu có quy củ và phương thức rèn luyện vô cùng khắc nghiệt, có lẽ một trong số đó chính là lịch kiếp (chuyển sinh sống một ở nhân gian một kiếp), mà nàng có lẽ là người lịch mãn nguyện nhất.
Phong tộc đứng đầu lúc nàng lịch kiếp là Phong tướng quân, cũng tức cha nàng, là một người có công lớn trong đánh đuổi ngoại xâm, phu quân hắn là Y Y Nhàn, một luyện dược sư hiếm hoi ở Bạch Quốc, nàng trở thành luyện dược sư cũng là do một tay Y Y đào tạo nên.
Lúc nàng đến hạn lịch kiếp, bất đắc kì tử ở thân phận con người, nàng đã về đây chiếu cố Y Y lập nên Y Các, sau liền rời đi không trở lại, đến nay cũng ngót thập niên.
Lúc nàng chết yểu, Phong Vân cũng chỉ mới 4 tuổi.Ân A Lạp một tay đỡ Phong Vân dậy, lau lau mặt hắn, giọng điệu có chút ôn hòa chất vấn:“Bình tĩnh trình bày.”Phong Vân thấy Ân A Lạp nhận mình, vừa định mở miệng ra nói, ám khí từ phía lão “Các chủ” phóng tới.
Hắn ra đòn giấu tay, ám khí cũng là huyễn khí tạo nên, người thường chắc chắn không phát hiện ra.Ngông cuồng, hạ thủ trước mặt nàng, lão già kia ăn gan hùm.Keng! Một tiếng va chạm vang lên, vừa vặn phát ra từ bạch chiết phiến (quạt) che ngang cổ Phong Vân.
Ân A Lạp thu quạt lại, hơi nhướn mày nhìn lão già.
Hừ, muốn giết người diệt khẩu, đã hỏi qua chiết phiến của nàng chưa?“Tiểu tử cuồng ngôn! Uổng công ta chiếu cố ngươi, để rồi giờ ngươi vu oan giá họa cho lão tử” – Lão già nhất thời kích động tiếp tục sỉ mắng.Đôi mắt Ân A Lạp lóe hai phần ngạc nhiên.
Tên nhóc Phong Vân chỉ mới 14 tuổi, nhưng lại không sợ khí áp của nàng trong khi lão già kia rét run.
Là tên nhóc có bản lĩnh, hay căn bản nó có vấn đề? Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của nàng, Phong Vân liền tỏ ra run sợ nép sau vạt áo nàng, càng làm nàng nghi hoặc bội phần.Những vị trưởng lão khác cũng lũ lượt kéo vào sau một hồi không thấy động tĩnh.
Bọn chúng nhìn lão “Các chủ” đầy thương hại.
Ai bảo hắn thích xưng danh thế chứ.Ân A Lạp quay lại nhìn một lượt, song bước lên vị trí gia chủ an tọa, Phong Vân cũng bước theo sau.“A Dực.” – Ân A Lạp hô một tiếng, liền đem hồn xác đang thả trên mây của A Dực kéo về.
Hắn chưa đến nơi nồng mùi dược thế này bao giờ, say cũng là chuyện thường.A Dực cũng đi lên đứng bên cạnh Ân A Lạp, một cái cũng không thèm liếc bọn trưởng lão gì đó khiến bọn họ tức đến dậm chân mà không làm gì được.
Một vãn bối hỗn xược.“Nếu chư vị bô lão đã hội tụ đầy đủ, vậy ta cũng muốn khảo xem tình hình Các Y như thế nào.
Mời ngồi.”Chất giọng mềm mại của Ân A Lạp phần nào làm dịu bớt căng thẳng của những người ngồi bên trong.
Miễn cưỡng họ cũng từng là người thân, là trưởng bối của nàng, hà khắc vô tình quá cũng không phải đạo thường tình.
Huống hồ nàng là con người chuộng thoải mái.“Y Y đâu?” – Ân A Lạp đùa nghịch tóc A Dực đang ngồi dưới chân nàng, lại lên tiếng hỏi.Y Y là nương thân nàng, cũng là người nàng tin tưởng giao cho Y Các, không thể đột nhiên không thấy tung tích, đưa đệ đệ Phong tướng quân, Phong Man lên làm Các chủ được.
Động tĩnh lớn như vậy, đáng lẽ nàng phải xuất hiện mới đúng.Một vị bô lão lên tiếng:“Y Y sức khỏe không tốt, 8 năm trước đã lâm trọng bệnh mà qua đời.
Các Y không thể một ngày thiếu chủ, bọn ta bất đắc dĩ mới đưa Phong Man lên làm phó các chủ.”Ông ta là thân thích của gia gia nàng lúc lịch kiếp, cũng là cha của tên Phong Man đó, thoạt nhìn không nghĩ đã ngoài 70.“Vậy còn Phong Mạch?”“Hắn ta tử trận sa trường, vang danh lẫm liệt, bài vị cũng được trưng trong cung rồi.”Bô lão tỏ vẻ không kiềm được, che mặt chấm nước mắt khiến Ân A Lạp nhíu mày.
Phong Vân bên cạnh liền có phản ứng rất kịch liệt:“Ngươi nói láo! Rõ ràng là Phong Man hạ độc cha ta trước, cha mới có thể tử trận!”“Hỗn xược.
Ngươi xàm ngôn! Ân A Lạp đại nhân, lời trẻ nhỏ không thể tin tưởng.”Phong Man ngồi yên lặng sớm giờ kích động hô.“Ta không nói bừa.
Ân tỷ! Ta nói là sự thật!” – Phong Vân quay lại kéo tay áo Ân A Lạp, nhất thời khiến nàng khó chịu, mùi này….“Yên lặng!”Nàng bực dọc hô to, mọi tiếng cãi vã xầm xì đều im bặt.
Chuyện này không đơn giản như thế.
Nàng nhìn Phong Vân, song lại nhìn Phong Man rồi đứng lên.“Hôm nay cũng không còn sớm, các vị về nghỉ ngơi đi…”Ân A Lạp chưa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng động vọng vào.
Nha hoàn hớt hải không kịp thở chạy vào bẩm báo:“Bẩm đại nhân, Y Thừa tướng dẫn người đánh đến rồi!”.