Chương 1: Yêu nữ

Giang Vân Hạc vắt chéo hai chân vào nhau, giữ tay cầm chơi game bằng một tay, miệng hắn hút thuốc phì phèo, trong đôi mắt rưng rưng một ít nước.

Trên màn hình, rất nhiều người chơi không quen biết đã xóa hết thông số tích lũy, rồi biến thông số của mình biến thành máy bay yểm trợ, và vì hắn mà ngăn cản tử đạn.

Truyền lọt vào trong tai Giang Vân Hạc là vô vàn âm thanh hợp xướng của những giọng ca trẻ tuổi, như thể các chủ nhân của máy bay yểm trợ kia đều đang ở bên cạnh khích lệ hắn vậy.

Một lời than thở bi thương tràn đầy hy vọng.

Nhìn ở dưới góc phải màn hình, từng thông số XXX dần dần biến mất, mỗi một lần trúng đạn cũng làm cho hắn cảm thấy mình rất giống như đang phạm tội.

“Phù, cuối cùng cũng qua!” Không biết đã qua bao lâu, Giang Vân Hạc rốt cuộc cũng thở dài một hơi.

Vào cuối trò chơi lưu lại, ” Ta đã từng cùng với ngươi đi con đường giống nhau, bất luận như thế nào, đừng bao giờ dừng lại ở đây giữa chừng” Sau khi nói xong, hắn đã chọn xóa bỏ thông số lưu trữ của mình và xóa đi những tâm huyết của bản thân trong hàng chục giờ.

Nhưng hắn biết tên mình vẫn sẽ còn lưu trên máy chủ để phục vụ và có thể nó đã biến thành máy bay yểm trợ của ai đó.

“Không thể tin được, trò chơi này đến giờ vẫn rất mạnh mẽ và lôi cuốn, đội ngũ sản xuất thật sự… thật… thật…”

Bỗng…Giang Vân Hạc trợn mắt há hốc miệng nhìn mọi thứ trước mặt.

Trước mặt hắn là một con đường đất bị giẫm đạp không ra bộ dạng gì, hai bên là khu rừng rậm rạp, vài tiếng chim hót truyền tới từ đằng xa, hai con bướm trước mắt đang bay múa nhẹ nhàng, và có một âm thanh xào xạc phát ra từ bụi cỏ phía sau lưng.

Một giây đồng hồ trước, hắn vẫn ngồi trước máy tính của mình.

Tiếp ngay sau đó, Giang Vân Hạc cảm thấy hơi choáng váng, máy vi tính, vách tường trước mặt dường như đều biến mất, và tất cả bị thay thế vào đó chính là một vùng hoang dã như hiện tại.

Lúc này, đầu của Giang Vân Hạc trống rỗng.

Hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.

Tựa như tất cả những thứ này chỉ là ảo giác vậy.

Bỗng từ bên cạnh truyền tới một giọng nói ôn nhu mềm mại.

“Thần tiên?”

Giang Vân Hạc khẽ đảo mắt trong sự ngỡ ngàng, chỉ thấy một thiếu nữ mặc quần dài màu lam, đeo một cây kiếm, thoạt nhìn tầm mười sáu, mười bảy tuổi, còn có một chút bụ bẫm của thiếu nữ, và đang ngồi trên một con con lừa hơi há cao cái miệng nhỏ nhắn nhìn mình.

“Yêu quái?” Thấy hắn không có đáp lời, thiếu nữ lại hỏi thêm.

Giang Vân Hạc dùng sức hít một hơi thuốc lá, cúi đầu nhìn xem bản thân, vẫn là quần đùi rộng, dép lê, ngồi trên chiếc ghế máy vi tính, nhưng mà ở phía dưới cái ghế toàn là cỏ dại mọc um tùm, phía trước trở thành một con đường đất bị giẫm đạp không còn hình dạng.

“Cảm ơn!” Thiếu nữ gật đầu một cái, mặt chứa đầy sự thán phục.

Giang Vân Hạc tự véo mình một cái.

Ui da!Đau!

“???”

Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm cái gì vậy?

Cũng không chờ hắn suy nghĩ ra được, đột nhiên cảm thấy hoa mắt một chút, thì bỗng xuất hiện một thứ giống như từ mặt đất phi tới, xoát xoát xoát vọt ra mấy người không biết từ đâu đến, cao thấp mập ốm đều đủ cả, chỉ khác nhau về ăn mặc, nhưng thực ra vẫn mặc trường bào, trên đầu thì búi tóc.

“Yêu nữ, chạy đi đằng nào!” Một người thanh niên vừa đen lại mập trong đó, gương mặt đầy vẻ chính khí hét lớn một tiếng.

Đôi mắt cô gái khẽ chuyển động,trên mặt nhếch mép cười, dịu dàng nói: “Muốn tìm ta gây phiền toái, xin hãy hỏi trước một chút với sư huynh ta xem có đồng ý hay không!”

Sau đó ngón tay nàng chỉ về phía Giang Vân Hạc.

Giang Vân Hạc???

Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm cái gì?

“Ngươi cho rằng có thêm nhiều người thì ta sẽ sợ ngươi? Mau đem đồ vật giao ra đây, nếu không… chúng ta liền diệt trừ đôi cẩu nam nữ các ngươi ngay bây giờ!” Một người thanh niên mặc thanh sam cao gầy giống hệt như cây cột điện há miệng nói lia lịa, xuất hiện một cỗ hàn khí bay qua giữa Giang Vân Hạc cùng với vị thiếu nữ, trên mặt đất đã xuất hiện một chút hàn băng.

Giang Vân Hạc bị hàn khí làm cho lạnh cóng một hồi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Mấy người này, chỉ thổi một hơi thôi mà cũng có thể đóng băng? Đây còn là con người sao?

Không lẽ ta vừa xuyên việt?

Thoạt nhìn một chút về hướng mấy người đang nhìn chằm chằm mình như hổ đói, còn có vị thiếu nữ cười ác ý cách đó không xa, không cần suy nghĩ, hắn quăng ngay cái tàn thuốc, điếu thuốc tàn đang cầm trên tay được ném đi về phía người thiếu nữ.

“Sư muội tốt, đồ vật này ngươi cầm đi.”

Nhấc chân lên ù té chạy!

Tinh thần hắn lúc này rất căng thẳng, bất kể vị thiếu nữ kia hay là đám người vừa mới lao tới, ai cũng không phản ứng kịp, tất cả đều mặt đầy ngơ ngác nhìn Giang Vân Hạc mặc chiếc quần đùi ống rộng cầm đôi dép lê đang mang ném đi,rồi giơ đôi chân trần lên và chạy như điên.

Giang Vân Hạc chạy ra ngoài tầm mấy chục thước, người thiếu nữ mới phản ứng được, tiếng cười của nàng vang lên như tiếng chuông bạc, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

“Yêu nữ, tình nhân của ngươi cũng đã chạy đi rồi, còn không mau thúc thủ chịu trói?” Một tên mập lùn chợt quát lên.

Thiếu nữ vẫn cười không ngớt, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, thân hình đột nhiên chuyển động giống như quỷ mỵ, như thể ở xung quanh mấy người kia lướt quanh một vòng, rồi nhảy lên con lừa hướng về phía Giang Vân Hạc đuổi theo.

Mấy người giống như bị ghim chặt lại vậy, không có chút phản ứng nào, chỉ là trên mặt hiện lên vẻ tràn đầy kinh hãi.

Cho đến khi nàng rời đi, trên cơ thể mấy người bị ghim chặt kia đột nhiên phun máu tươi mãnh liệt, thân thể chia ra thành từng mảnh vụn lớn nhỏ, rơi vãi đầy đất.

” Này, ngươi chạy cái gì?” Thiếu nữ đuổi kịp Giang Vân Hạc, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hứng thú.

“Ngươi… dám hại… Ta!” Giang Vân Hạc cũng không quay đầu lại hét.

“Ta hại ngươi lúc nào?”

“Ta… không quen biết… Ngươi!” Giang Vân Hạc vừa thở hổn hển vừa chạy như điên, hắn cố rống thật to, chỉ mong rằng mấy người đuổi ở phía sau kia khi nghe xong thì sẽ bỏ qua cho hắn.

Mặc dù khả năng này không lớn.

Chỉ cần nhìn qua đám người kia một chút thì cũng đủ biết rằng họ là người kiên cường đanh thép, nếu đổi lại là mình gặp phải loại tình huống này thì mình cũng sẽ không nghe một người không quen biết lại còn khả nghi đi giải thích chuyện gì cả.

“Ngươi là yêu quái, ta là yêu nữ, ngươi còn không phải là sư huynh của ta sao?” Tiếng cười của thiếu nữ vang lên giống như tiếng chuông bạc reo trong gió.

“Ngươi, ngươi… mới là… Yêu quái!”

“Nhưng ngươi nhìn xem —— cũng không giống với thần tiên a! A ~ bọn họ không còn đuổi theo nữa, ta chỉ sợ ngươi mệt chết khi chạy về phía dưới thôi!” Thiếu nữ kéo dài âm thanh, cộng thêm với giọng nói của nàng mềm mại, ngọt ngào như đường mật,thật sự làm cho người ta lầm tưởng nàng rất là yêu kiều vậy.

“Hử? Thật sự không có đuổi tới đây?” Giang Vân Hạc quay đầu lại nhìn về phía sau lưng, rồi đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển.

Thật ra hắn còn muốn chạy thêm một chút nữa, nhưng mà thực sự hắn thở không nổi nữa.

Ngoài ra còn có chuyện khá quan trọng.

Đau chân!

Ngược lại thì vị thiếu nữ ngồi ở trên lưng con lừa kia, lười biếng tựa như là đi tản bộ, nhưng so với mình thì không chậm hơn chút nào, nó làm cho hắn hoài nghi rằng con lừa chạy quá nhanh, hay mình chạy vẫn quá chậm.

“Bọn họ tại sao không đuổi theo?” Giang Vân Hạc trong lòng suy nghĩ, mấy người kia rõ ràng không phải người bình thường, họ không thể nào chạy chậm hơn mình được, nếu mình có thể thật sự chạy cả trăm mét thì cũng coi là ông trời có đôi mắt dài.

“Thế nào, ngươi còn muốn bọn họ đuổi tới đây sao?” Nhảy xuống khỏi con lừa, rồi cười gian một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đó liền đáp một câu, nước mắt bỗng chảy ra.

“Vào lúc nãy ngươi lại nhanh chân chạy đi mất, và sau đó đem ta, một nữ tử yếu đuối ở lại đối mặt với những tên người xấu kia?”

Giang Vân Hạc chép miệng, buồn bực nói: “Mời ngươi trả lời tại sao ta lại bị nói như thể là một tên tội ác tày trời vậy.”

“Chẳng lẽ không phải? Ngươi chẳng phải vừa mới nhanh chân chạy mất trong tình huống đó sao? Ngươi không hề suy nghĩ chút gì về việc khi một nữ tử yếu đuối rơi vào trong tay đám người kia thì sẽ như thế nào?”

Giang Vân Hạc thầm nghĩ, ngươi rõ ràng cũng không phải loại người hiền lành gì nha, nếu không mấy người kia tại sao vừa mới thấy ngươi thì miệng liền ngay lập tức kêu yêu nữ?

Nhưng lời này hắn cũng không thể nói ra được, hắn thầm đánh giá trong lòng một chút, sức chiến đấu của mình ước tính tương đương với một con ngỗng, mà vị thiếu nữ này thấp nhất là hai con, kết luận, mình không phải là đối thủ của nàng, nên không làm cho nàng tức giận là thỏa đáng nhất.

Bằng không ở nơi rừng núi hoang vu thế này, chỉ cần thanh kiếm của người ta đâm một nhát lên người mình, thì ngay cả đào hố lấp cũng không có, trực tiếp ném xác vào trong rừng là được.

“Yên tâm, chờ ta chạy ra ngoài được thì sẽ giúp ngươi báo quan!”

“Ngươi cảm thấy còn kịp sao?”

“À có thể… Giúp ngươi nhặt xác?”

Giang Vân Hạc cảm thấy khi nói ra lời này, thì người thiếu nữ chắc chắn sẽ không cao hứng, ai dè nàng cười càng thêm ngọt, khuôn mặt giương lên cao, và phát ra một chuỗi tiếng cười.

Chỉ là khi khuôn mặt ngẩng lên, con ngươi trong đôi mắt lóe lên một chút quang mang lạnh lẽo và nguy hiểm.

“Ngươi là con người à? Yêu quái cũng không kém đến như ngươi vậy…” Thiếu nữ cười đã đủ, cúi đầu xuống nhìn Giang Vân Hạc nói, từ lúc hắn xoay người chạy đi, nàng đã phát hiện hắn là người bình thường.

Từ đầu đến cuối ở trên mặt nàng đều tươi cười vui vẻ, hợp với gương mặt non nớt, dịu dàng, tràn đầy vẻ ngây thơ đó, rất dễ dàng làm người khác sinh ra hảo cảm.

“Tất nhiên.” Giang Vân Hạc trong lòng uất ức, bản thân ở nhà ngây ngô thật tốt, nhà có… À, không có đất, nhưng ta vẫn còn ba cân giấy tờ nhà đất đó.

Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?

“Đây là cái gì?” Thiếu nữ giơ tay lên, đó chính là cái tay cầm chơi game mà Giang Vân Hạc đã ném đi, bỏ lại trước đó.

“Ngươi giữ đi.” Giang Vân Hạc ủ rũ cúi đầu nói.

“A?” Thiếu nữ đang chơi với cái tay cầm, hình thù kỳ quái, cũng không nhìn ra nó có tác dụng gì, quay đầu lại hỏi.

“Vậy ngươi đã làm cái đó như thế nào?”

“Cái gì?”

“Chính là như này, tự nhiên ầm một cái rồi ngươi bỗng xuất hiện ở giữa đường, ngay cả ta cũng không thể nhìn ra ngươi xuất hiện bằng cách nào?” Thiếu nữ ngồi đối diện với Giang Vân Hạc, hai tay ôm lấy đầu gối, trong ánh mắt lộ ra quang mang sáng quắc.

“Chuyện này nếu nói ra thì rất dài dòng,đó là một buổi chiều đẹp trời nắng ấm, ta không trêu không chọc vào ai, ta chỉ ở nhà một cách đàng hoàng…” Giang Vân Hạc khẽ thở dài, từ từ mở miệng.

” Trong chớp mắt…”

“Một giây sau thì ta đã ở nơi này, và ta còn muốn biết chuyện gì đang xảy ra đây này!”

Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu, ánh mắt lập lòe, và dường như nàng chắc chắn rằng hắn không nói láo, rồi mới hỏi: “Nhìn ngươi ăn mặc cổ quái, tóc thì ngắn có một chút, y hệt như mấy con lừa bị hói đầu, vậy nhà của ngươi ở đâu?”

Nàng đối với những bí mật trên người Giang Vân Hạc cảm thấy rất thích thú.

“Tân Thành, đã từng nghe nói qua chưa?” Giang Vân Hạc thuận miệng trả lời, thần sắc ảm đạm.

Nàng mà đã từng nghe qua thì mới gặp quỷ.

“Võ quốc Tân thành? Lối ăn mặc này của ngươi là loại dáng vẻ đó?” Thiếu nữ nhướng mày lên, đôi mắt tỏa sáng, tựa hồ như nàng rất vui vẻ với đôi chân mày này.

Giang Vân Hạc há hốc miệng, điều này làm sao có thể tiếp nhận nổi?

Võ Quốc là cái gì?

Trong khi hai người đang lư môi không đúng miệng ngựa (1), thì đột nhiên truyền tới một tiếng gầm thét đến rung trời từ phía nơi xa xôi, dù không biết là cách nhau bao nhiêu khoảng cách, những mà vẫn có thể cảm giác được rằng trong tiếng gầm đó ẩn chứa vẻ khí phách cùng cuồng nộ.

Sắc mặt của vị thiếu nữ nhất thời biến đổi, tức giận nói: “Dương Sơn Quân đúng là tên gia hỏa âm hồn bất tán, hắn lại sắp đuổi tới đây rồi!”

Không nói hai lời, người thiếu nữ đột nhiên biến mất không thấy đâu trước mặt Giang Vân Hạc, và sau đó hắn lại có cảm giác là mình bị người xách lên rồi đem ném lên trên lưng lừa.

Giờ khắc này, Giang Vân Hạc chợt hiểu ra một sự thật.

Sức chiến đấu của mình có khả năng không đủ cho một con ngỗng, mà thực lực của đối phương lại chắc chắn nhiều hơn hai con ngỗng, và thậm chí hai mươi con ngỗng cũng không thể ngăn chặn nổi!

– ——

Chú thích:

(1). Lư môi không đúng miệng ngựa: có ý là chỉ tình trạng nói chuyện không hiểu ý nhau, tào lao mía lao, đầu đuôi không ăn khớp, có tính chắp vá, không nhất quán, mỗi thứ một nơi, lộn xộn.