“Chỉ là mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.” Chấp Nguyệt thản nhiên nói, nàng không hề để ý tới vẻ kinh hãi của Giang Vân Hạc.
“Mạnh tới mức nào?”
“Nếu như là người tu đạo ăn Xích Chân Quả, có thể chống đỡ năm đến mười năm. Ngươi ăn, cũng chỉ tăng lực lượng lớn hơn một chút, tốc độ nhanh hơn một chút, còn có phần lớn linh khí rót vào thể nội, nhưng theo thời gian sẽ dần dần tiêu tán hết.Tóm lại… ngươi bây giờ có thể so với người bình thường hơn ba đến năm lần đi.”
“Wao” Khuôn mặt Giang Vân Hạc lộ rõ vui vẻ,hơn người bình thường ba đến năm lần.
Mặc dù Chấp Nguyệt là cao thủ như vậy thì cũng chẳng để mắt, nhưng đối với chính mình thì rất khác, trước đây khí lực hai tay là 100 cân,giờ biến thành 3 tới 500 cân, trước kia chạy trăm mét cần 13 giây, hiện tại khả năng chỉ cần 7, 8 giây thôi.
Đây đã là tăng lên to lớn.
Trong cơ thể mình còn có linh khí? Nhưng sẽ dần dần tiêu tán đi?
Lãng phí!
Chính mình phải nghĩ biện pháp bắt đầu tu hành quyển Lưu Ly Chân Pháp kia.
“Ngươi cùng Vô Ưu Môn Yêu Nữ quan hệ như thế nào? Là nàng cứu ngươi sao? ” Chấp Nguyệt bất thình lình hỏi.
“Hả? Thứ này không phải có thể trực tiếp ăn sao?” Giang Vân Hạc ngạc nhiên,lập tức phát giác dường như có cái gì mà chính mình vẫn không biết.
“Không nghĩ tới thân thể ngươi kém như vậy, liền một chút Xích Chân Quả đều chịu không được, kém chút nữa huyết khí lên não, nếu như không có người cứu chữa, khả năng vài ngày sau mới tỉnh lại, cũng có thể là vĩnh viễn không tỉnh lại. Nếu như ta có thể hoạt động, tự nhiên là việc nhỏ, nhưng ta bị Yêu Nữ chế trụ, cũng không giúp gì được ngươi.” Chấp Nguyệt nói.
“…” Giang Vân Hạc giật nảy mình, không nghĩ tới nguy hiểm như vậy.
Huyết khí lên não, sẽ không phải là não chảy máu hoặc là não tụ huyết sao?
Nghĩ mà sợ, sau đó, Giang Vân Hạc mới nói: “Tô Tiểu Tiểu muốn thông qua ta tìm tới một chỗ, nhưng mà chỗ kia ta cũng không biết ở đâu, cho nên nàng mới có thể đem ta lưu tại bên người, cũng sẽ không dễ dàng để ta chết.”
Chấp Nguyệt nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia thoải mái.
Quả nhiên là dạng này.
Nàng lúc trước vẫn thấy kỳ quái, Tô Tiểu Tiểu làm sao lại để ý một người bình thường sống chết.
Như vậy nàng liền đã hiểu.
Ánh mắt của nàng đối với Giang Vân Hạc lại nhu hòa đi một chút.
Tối thiểu hiện tại xem ra, đối phương cũng không phải là người hầu Tô Tiểu Tiểu, hơn nữa hắn cũng không phải là ác nhân hay tên háo sắc gì cả, nếu không tối hôm qua khi chính mình không thể động đậy, chưa chắc thân thể mình đã không bị hắn động chạm vào.
Đây đối với nàng đúng là một tin tức tốt.
Hơn nữa Giang Vân Hạc nhìn tuổi không lớn lắm, khoảng tầm mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo thanh tú tuấn dật, trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, hắn ăn nói cũng coi là tốt, rất dễ dàng để cho người ta có hảo cảm.
Tuy vậy, nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng Giang Vân Hạc.
Nhưng lấy tình huống hiện tại, muốn chạy trốn, có lẽ chỉ có thể trông cậy vào người thiếu niên trước mắt này.
Nhưng vẫn còn phải quan sát hắn thêm một chút.
“Ta đi ra ngoài xem một lát.” Giang Vân Hạc đẩy cửa phòng ra, bên ngoài ánh sáng rọi vào mắt, trông mặt trời có lẽ khoảng tám giờ sáng.
Đâu đâu cũng có tiếng chim hót.
Trong viện rất sạch sẽ, những cái kia quấn ở mái hiên, bên trên cây nhỏ trong nội viện hồng sắc tơ lụa vẫn còn ở đó.
Bên cạnh viện còn có hai gian thiên phòng, đẩy cửa vào thì tro bụi suýt chút nữa làm hắn sặc chết.
Ho khan vài tiếng, lại vào trong viện đi dạo quanh một vòng, cuối cùng hắn chạy ra phía sau viện.
Tổng cộng ba gian phòng ở, phía trước hậu viện, tiền viện có 200 phòng, hai cái cây, nơi còn lại phủ lên toàn là đá khối.
Hậu viện không tới trăm phòng, có một căn phòng nhỏ là nhà bếp, phía trong còn có hai cái nồi sắt lớn rỉ sét,một cái vạc hỏng.Trừ cái đó ra thì còn có một cái giếng cao hơn mặt đất,trơ trọi ở đó,cũng chính là nơi giải quyết vấn đề nước uống.
Viện tử này nằm tại trong khe núi, cũng không biết tại sao ở loại địa phương này lại xây một cái viện tử, càng không biết gần đây có người sống hay không.
Xung quanh viện tử cũng chỉ có cỏ dại, liền một con đường núi cũng không tìm được.
“Nơi này, thật đúng là rừng hoang núi vắng…” Giang Vân Hạc dạo qua một vòng sau đó cảm thán.
Vấn đề an toàn thì hắn cũng không lo, dù sao hôm qua cũng đã gặp qua thổ địa của nơi này, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.
“Nhưng không có đồ ăn thì phải làm sao bây giờ? Tô Tiểu Tiểu đi đâu rồi? Còn cả Lão Lai nữa.”
Giang Vân Hạc vừa mới quay về tiền viện, liền thấy một con sói ngậm một đầu thỏ nhỏ đi tới, đem con thỏ thả xuống.
“Đa tạ sói huynh!” Giang Vân Hạc cười ôm quyền, hắn cũng không biết cái này thế giới lễ tiết là dạng gì, nhưng thi thỏanh hắn cũng thấy có người ôm quyền.
Con sói gật đầu ra hiệu, nhìn hắn một cái rồi quay người nhảy lên trên mất dạng.
Ngay sau đó hắn lại nghe thấy tiếng kêu của hầu tử, nhìn xa thì thấy một đôi hầu tử đưa mấy cái trái cây đến, là mấy quả dại nửa xanh nửa vàng.
“Đa tạ hầu huynh!” Giang Vân Hạc lần nữa ôm quyền cảm tạ, nhìn đôi hầu tử rời khỏi, Giang Vân Hạc cảm thấy mấy cái hàng xóm này cũng không tệ, trước hết coi như đã giải quyết được vấn đề ăn cơm.
Nhưng mà không có dao, con thỏ xử lý như thế nào?
Nấu con thỏ này không biết có thể thực hiện hay không…
Đem mấy cái trái cây đi rửa rồi hắn cầm về phòng, ném cho Chấp Nguyệt hai quả.”Nếm thử không, hầu tử vừa đưa tới.”
“Không cần” Chấp Nguyệt khẽ lắc đầu.
Giang Vân Hạc cũng không quan tâm,hắn liền gặm hai cái, cảm giác dễ chịu hơn không ít, sau đó hắn đem tình huống bên ngoài nói với Chấp Nguyệt.
“Dù là Tô Tiểu Tiểu không ở đây, hai ta cũng trốn thể không thoát,không cẩn thận nửa đường còn có thể bị dã thú ăn, mà Tô Tiểu Tiểu nói không chừng lát nữa Sẽ quay trở lại, trừ khi ngươi có thể khôi phục thực lực, hai ta mới có thể chạy.”
“Yêu pháp của ta bên trong không cách nào sử dụng linh lực, hơn nữa phần eo trở xuống không còn tri giác, trừ khi trở về tông môn thì mới có thể nghĩ biện pháp.” Chấp Nguyệt nói.
“Ngươi có thể liên hệ người của môn phái ngươi không?”
“Vật tùy thân của ta đều bị nàng tịch thu.”
Giang Vân Hạc buông tay cười khổ: “Vậy thì không có biện pháp.”
Chấp Nguyệt trầm mặc không nói.
Sau đó Giang Vân Hạc ánh mắt thốt lên, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, tự lục trên người mình một lát liền tìm ra vài cuốn sách, đưa cho Chấp Nguyệt: “Mấy quyển này sách là gì đó?”
” Lưu Ly Chân Pháp dạo vân ghi chép, tại sao ngươi có thể có?” Chấp Nguyệt kinh ngạc nói.
“Hôm qua ngươi trước khi đi, Tô Tiểu Tiểu giết hai người, đây là đồ bọn hắn mang theo bên người, Tô Tiểu Tiểu trực tiếp ném đi, ta nhặt lại.” Giang Vân Hạc nói.
” Lưu Ly Chân Pháp được coi trên cả thượng thừa pháp môn, đáng tiếc đã sớm tàn khuyết không đầy đủ, không phải vậy thì Vạn Giáp Tông cũng sẽ không suy sụp. Dạo vân ghi chép là Xuất Vân cốc độn thuật pháp môn.
Hai quyển này đối với tình huống hiện tại cũng không có tác dụng gì.” Chấp Nguyệt đơn giản giải thích vài câu.
“A, không dùng coi như xong.” Giang Vân Hạc hơi có thất vọng, cũng không đi quản vài cuốn sách kia.
Phảng phất như không thèm để ý một dạng.
“Mặc dù đối với ta vô dụng, nhưng đối với ngươi có lẽ có tác dụng.” Chấp Nguyệt bất thình lình mở miệng.”Mặc dù ngươi là người bình thường, nhưng đã phục dụng Xích Chân Quả, lại bị Tô Tiểu Tiểu cứu lên, cũng có chỗ tốt, tối thiểu nội tình ngươi so với bình thường người tốt hơn nhiều, nói không chừng có thể tu luyện có thành tựu.”
Chấp Nguyệt chỉ nói gần nửa, chính xác là dù là nội tình so người bình thường tốt hơn nhiều nhưng khả năng tu luyện thành công cũng không lớn.
Nếu như nói người bình thường một ngàn cái bên trong mới có một cái có một chút thiên phú tu luyện, Giang Vân Hạc cũng chỉ là đem một phần ngàn đề cao tới 1%.
Lại càng không cần phải nói có một chút thiên phú tu luyện, dù là Tất Sinh Chi Lực loại cuối cùng cũng khó mà có thể vượt qua cánh cửa,cho nên thiên phú loại này các môn phái căn bản sẽ không thu làm đệ tử.
Tuy vậy, nhưng hiện tại nàng không có lựa chọn khác.
“Ta sao? Ta không học.” Giang Vân Hạc lắc đầu.
“Thế nào, ngươi không muốn học?”
“Không muốn học.”
“Vì cái gì?” Chấp Nguyệt mặt không thể tưởng tượng nổi, thốt lên.
Phải biết không biết bao nhiêu người cầu mong nhập môn phái nhỏ mà không thể được, cho dù là nhân gian phú giáp một phương, để bọn hắn dùng tự thân nắm bắt lấy cái cơ hội, bọn hắn cũng rất bằng lòng.
Nhưng giờ đây cơ hội bày ở trước mặt, vậy mà có người cự tuyệt?