Gãi đầu một cái, Đường Lan Thanh gặp phải cảnh tượng như vậy cũng không tránh khỏi cảm thấy có chút lúng túng “không có chuyện gì.”
“Tiểu tử, đi thôi.” Diệp Hoan ở cách đó không xa hô lên một tiếng, thấy nàng một bên chạy tới một bên quay đầu lại cùng người nàng trò chuyện khi nãy tạm biệt “ây…bái bai…”
“Ừm..tạm biệt.” Tiểu tử sao…xưng hô rất thú vị. Thải nghĩ vậy.
“Quen biết?” Cố Hoài Cẩn chờ Đường Lan Thanh đuổi tới phía sau các nàng, rồi tùy ý hỏi.
Hơi sững sờ, Đường Lan Thanh phản ứng lại, cũng hiểu được người nàng hỏi là ai, lập tức thành thật trả lời “A? Không quen biết.”
Dứt lời, nàng vừa định đem áo sơmi mặc trở lại thì bị Cố Hoài Cẩn ngăn lại, sau đó nghe nàng nói “hơi nóng nực, đừng mặc lại, hơn nữa ngươi cũng không có cái gì để cho người ta xem.”Huống chi đã áo này khi nãy che thân thể nữ sinh kia, không thể mặc lại.
“Tiểu tử, thời kỳ phát dục phải bổ sung dinh dưỡng, thùng sữa bò nữa là đặc biệt mua cho ngươi.” Diệp Hoan không nói Đường Lan Thanh cũng không phát hiện thùng sữa trên tay nàng, mới vừa vội vã tiến lên muốn giúp thì bị Diệp Hoan né tránh “đừng vội như vậy, ngươi hiện tại uống hết cũng không to nhanh lên được…”
Nói bậy! Nàng mới không phải vì muốn cái kia lớn lên nên mới đến đỡ lấy… Đường Lan Thanh vẻ mặt đưa đám, rất là vô tội “ta chỉ muốn cầm giúp ngươi.”
“Ngươi quên tình huống chính mình là như thế nào rồi sao?” Cố Hoài Cẩn đi tới chen giữa hai người, đem hai nàng đẩy ra hai bên, thực sự là…từ lúc gặp mặt tới hiện tại liền không yên tĩnh được chút nào.
Nhớ tới cuộc nói chuyện hồi sáng, Cố Hoài Cẩn nghiêng đầu nói “Hoan, ngươi về trước đi, ta đi Đường Lan Thanh chỗ đó.”
“Được, vậy hai người các ngươi nhớ chú ý an toàn.”
“Ừm.”
“Học tỷ bái bai.” Đường Lan Thanh thò đầu ra, giơ tay vẫy vẫy.
“Tiểu tử, ta còn chưa đi mà ngươi đã sốt ruột bái bai ta như vậy, có phải muốn làm chuyện gì xấu không?” Diệp Hoan trước khi đi cũng không quên trêu chọc một câu.
“Mới, mới không có.”
Diệp Hoan thoải mái cười to, cũng không tiếp tục chọc tiểu tử nữa, mà cùng các nàng nói tạm biệt rồi rời đi. Còn thùng sữa bò nàng để lại đương nhiên là do Đường Lan Thanh phụ trách dùng tay trái nhấc lên. để Cố Hoài Cẩn ở trước mặt nàng cầm vật nặng? Đùa gì thế…
Về đến nhà, sau khi Đường Lan Thanh đem đồ đặt gọn gàng liền hỏi “buổi trưa muốn ăn cái gì?”
Cố Hoài Cẩn xa xa liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói “thức ăn ngoài.”
“Ò…”cúi đầu liếc nhìn tay đeo băng gạc, Đường Lan Thanh cũng biết nàng tất cả là vì không muốn mình vào phòng bếp thôi, nên đợi sau khi Cố Hoài Cẩn tiến vào phòng ngủ thì tự động gọi điện thoại kêu thức ăn ngoài.
Liếc mắt nhìn trên ghế salông cái áo sơmi bị Cố Hoài Cẩn lấy đi khi nãy, Đường Lan Thanh cầm nó đi vào phòng ngủ, vừa vặn Cố Hoài Cẩn đang quay đầu lại, ánh mắt lập tức phát hiện cái áo sơmi trên tay nàng, lạnh lùng nói ” ngươi muốn mặc vào?”
“Không…không a…” hơi ngây người, Đường Lan Thanh nói “ta cầm đi giặt sạch.”
“Tiểu tử.” Cố Hoài Cẩn hô một tiếng, đứng lên cầm lấy áo sơmi “áo cũng cũ rồi, cái này đừng mặc nữa.”
“Nhưng là…còn có thể mặc…” nhận ra khí tức nguy hiểm từ người nàng toả ra, Đường Lan Thanh thức thời câm miệng, mím mím môi gật đầu liên tục.
Áo sơmi bị đặt ở một góc gần vị trí Cố Hoài Cẩn ngồi. Sau đó nàng khởi động máy đăng nhập vào game, Đường Lan Thanh kéo cái ghế lại kế bên nàng, vừa định mở miệng dò hỏi liền nghe được Cố Hoài Cẩn nói “đem tài khoản của ngươi đăng nhập luôn đi.”
“Ò…” nghe lời nghiêng người đăng nhập tài khoản của chính mình, sau đó đem máy tính giao lại cho Cố Hoài Cẩn. Tiếp theo liền thấy một màn nàng hai ba lần đem y phục của Tiêu Nhục Thư cởi sạch sẽ, khôi phục lại hình tượng tiểu thư sinh mặc khố ban đầu, sau đó tiểu thư sinh bị Liệu Trầm Hương ôm cùng nhau kỵ mã.
“….” không còn gì để nói, Đường Lan Thanh len lén liếc mắt nhìn vẻ mặt của nữ tử bên cạnh, thấy Cố Hoài Cẩn vẻ mặt hờ hững tâm tình càng thêm bất an, nàng là làm gì sai sao?
“Đối với thẩm mỹ của ta có ý kiến gì sao?” không phải thích cởi lắm sao, nàng tự mình cởi cho Tiêu Nhục Thư không được sao? Mà hình như…quần áo mặc trên người nhân vật của nàng cũng là do cái muội tử khác mặc vào…
“Không có, không có.” Lập tức lắc đầu phủ định, Đường Lan Thanh có mười ngàn cái lá gan cũng không dám ngỗ nghịch ý của nàng “ta cũng rất thích…ách…cái này hình tượng.”
Đuôi lông mày nhướng lên, Cố Hoài Cẩn tâm tình nháy mắt tăng lên vùn vụt, nàng theo lời Đường Lan Thanh mà hoàn thành cái nhiệm vụ ban đầu làm sao cũng không qua được, tiếp theo hệ thống phát ra tin tức nhắc nhở.
(Chúc mừng người chơi Liệu Trầm Hương thành công ở Tô Châu xây dựng thành trì, game Vong Giang Hồ đem phiên bản mới triển khai hoàn toàn, sau 60 giây đếm ngược sẽ tiến vào trạng thái xây dựng, xin mời đăng nhập vào bảng hướng dẫn để xem cặn kẽ, cảm tạ các vị game thủ đối với Vong Giang Hồ cố gắng.)
“Được rồi, ngày hôm nay chắc là xây không xong, ngươi có thể ra ngoài nghỉ ngơi.” Vừa dứt lời, chuông cửa liền vang lên, Đường Lan Thanh đứng dậy mở cửa.
Sau khi đem thức ăn vào, trả tiền xong, Đường Lan Thanh mới gọi Cố Hoài Cẩn ra ăn cơm.
Quét mắt nhìn qua thức ăn trên bàn, Cố Hoài Cẩn nhíu mày, im lặng không lên tiếng ngồi xuống cùng ăn.
Trên bàn tất cả đều là những món nàng yêu thích, nàng cũng không nói toạt ra là vì sao, tuy nói Đường Lan Thanh chuyện gì cũng đều sẽ viết lên mặt, nhưng loại cảm giác không nói rõ này thực khiến nàng khó chịu.
Đường Lan Thanh nâng hộp cơm lên, thấy Cố Hoài Cẩn không muốn để ý tới mình, chỉ đành dùng tay trái cầm đũa đi gắp viên thịt. Bởi vì không thuận tay trái, cho nên cho nên có thể tưởng tượng kết cục thê thảm của nàng, gắp lên, rớt xuống, gắp lên, rớt xuống, gắp lên, rớt xuống…
Trong lúc Đường Lan Thanh còn đang hăng hái chiến đấu với viên thịt, Cố Hoài Cẩn cuối cùng không nhịn được mà bật cười, sau đó gắp viên thịt để vào trong bát nàng, tiếp tục nói “an phận một chút, chờ ta ăn xong cho ngươi ăn.”
“Tốt~”
Đường Lan Thanh đem thịt trong bát đưa vào trong miệng nhai, nhắm mắt lại nghiền ngẫm đến có hương, có vị, giống như đang thưởng thức nhân gian đệ nhất mỹ thực.
Cố Hoài Cẩn dở khóc dở cười gắp cho nàng ít rau, trước khi chính mình ăn xong, gắp một ít cho nàng ăn lót bụng cũng tốt, nàng một bộ quỷ đói đầu thai dáng vẻ, chính mình cũng không thể không để ý.
Những thứ nhìn không ra, nghĩ không thấu tạm thời bỏ qua một bên đi, trong thời gian ngắn cũng vô pháp lý giải rõ ràng.
Cơm trưa xong xuôi, Đường Lan Thanh ăn uống no đủ liền nằm dài trên ghế “có muốn ngủ trưa một chút rồi về hay không?”
“Ngươi không cần đi về nhà các nàng sao?”
Đường Lan Thanh nghĩ nửa ngày mới hiểu được lời Cố Hoài Cẩn nói “nhà các nàng” là chỉ ai “không cần, ta đã cùng Nhược Nhuận tỷ nói buổi trưa sẽ không về ăn cơm.”
“Ngủ tiếp đi, nghỉ ngơi một chút.”
Miệng nhếch lên, Đường Lan Thanh điềm tĩnh mà nhìn nữ tử đang ngồi ở phòng khách xem TV, trước đây đã bao nhiêu lần nàng cũng đều như vậy si ngốc mà nhìn nàng, chờ nàng cùng chính mình cùng nhau ngủ, thật sự là…không thể rời bỏ.
Tin tức buổi trưa kết thúc, Cố Hoài Cẩn ngoắc ngoắc tay, đem người ngốc nghếch ở đối diện gọi lại “ngủ.”
“Được.” Cũng may Cố Hoài Cẩn có để lại quần áo ở chỗ này, nếu không phải vậy, rất có khả năng sẽ bị tên “sói đội lốt cừu” nào đó yêu cầu mặc áo sơmi của nàng ngủ.
Thời điểm Cố Hoài Cẩn đi đổi áo ngủ, vừa đúng lúc người của nhà hàng đến thu chén dĩa. Đường Lan Thanh dọn dẹp bàn ăn xong về đến phòng ngủ đã thấy Cố Hoài Cẩn nằm yên trong chăn, chừa lại nửa vị trí cho nàng.
Đường Lan Thanh vào phòng tắm thay đổi quần áo sau đó đi ra, không chút nhăn nhó mà chui vào ổ chăn. Bất luận là trước kia hay hiện tại, các nàng đều chung giường, còn có gì phải do dự nữa, có đậu hũ trước mặt mà không ăn mới là kẻ khờ.
Đường Lan Thanh nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, mãi đến tận khi nghe thấy tiếng hô hấp trầm ổn của người bên cạnh mới mở hai mắt ra, nghiêng đầu lẳng lặng mà nhìn dung nhan đang ngủ của Cố Hoài Cẩn.
Có người nói khoảng cách xa xôi nhất thế gian chính là ngươi đứng trước mặt ta, mà lại không biết ta yêu ngươi, thế nhưng đối với Đường Lan Thanh mà nói thì lại là nàng đứng ở trước mặt Cố Hoài Cẩn nhưng lại không biết có nên đi yêu Cố Hoài Cẩn hay không.
Trên con đường mờ mịt, không rõ phương hướng, lúc muốn đi tiếp, nhưng lúc lại muốn dừng lại, trong lòng có hàng ngàn cái không muốn đi tổn thương nàng. Đường Lan Thanh biết mình sợ hãi, nàng có tài cái gì mà đi cầm giữ nữ tử đẹp đẽ như vậy, lại có tư cách gì mà phá hủy nàng?
Nhích người lên trên. Đường Lan Thanh hôn lên cái trán trơn bóng của Cố Hoài Cẩn, thấp giọng thì thầm “ngọ an, Cẩn.”
Rất lâu sau, lâu đến khi Cố Hoài Cẩn cảm thấy Đường Lan Thanh đã ngủ nàng mới mở mắt ra, đưa tay chọt chọt gò má bởi vì người kia ngủ say mà trở nên mủm mỉm. Tiểu tử, trước khi ăn bớt nhớ đừng dùng tới ánh mắt nóng rực như vậy mà xem người ta, không biết người bị nhìn chăm chú sẽ tỉnh lại sao. Hừ, có can đảm ăn bớt lại không có can đảm thừa nhận tên ngốc.
Bất luận nàng là ai, bất luận nàng từ nơi nào, Cố Hoài Cẩn vẫn muốn nghe theo trái tim một lần, sau này sẽ lại tiếp tục là một Cố Hoài Cẩn lý trí.
Thời điểm tỉnh lại sau giấc ngủ, chỗ nằm bên cạnh Đường Lan Thanh đã lạnh lẽo, nàng trở mình ngủ lại lần nữa, mặc dù không có chân chính Cố Hoài Cẩn ở đây, nhưng nàng còn có thể đi vào mộng mà tìm kiếm a.
“Mẹ, ta đã trở về” Cố Hoài Cẩn vào cửa, nhìn thấy tao nhã nữ tử đang ngồi trong phòng khách liền kêu một tiếng.
“Ừm, tại sao không ở trong căn nhà gần trường mà trước kia ta mua cho ngươi?” Cố mẫu cũng không có ngẩng đầu lên, vừa lật tờ văn kiện vừa hỏi.
“Đã cho thuê…”
“Hả?” Đặt văn kiện trong tay xuống, Cố mẫu ngẩng đầu cùng Cố Hoài Cẩn đối mặt, lông mày cương nghị mang theo bộ dạng của một vị mẫu thân nghiêm khắc.
“Ta nghĩ cùng Hoan ở chung, dù sao có cái bạn ở cùng sẽtốt hơn.”
Cố mẫu trầm mặc chốc lát, phất tay một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu xem văn kiện “nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu khai giảng.”
“Dạ” Cố Hoài Cẩn trên mặt mang theo vẻ ung dung đi lên lầu, trở về phòng, nhưng huyệt thái dương của nàng lại bắt đầu đau. Mỗi lần cùng mẫu thân nhà nàng nói chuyện liền dị thường khó chịu. Ở Cố gia, địa vị nữ nhân so với nam nhân cao hơn, cho nên mẫu thân đa phần đều rất cường thế, cha nàng trái lại vô cùng ôn hoà, khắp nơi nhường nhịn Cố mẫu. Đại khái là do hình thức chung sống của hai người bọn họ, mà cũng là phương thức sủng ái thê tử đặc biệt của Cố phụ.
“Lão Vương, thăm dò xem căn phòng gần trường học người mà đại tiểu thư cho thuê là ai, điều tra rõ ràng bao quát lai lịch của đối phương.” Cố mẫu suy nghĩ mãi, cuối cùng gọi lão quản gia trung thành mà phân phó nhiệm vụ. Hài tử nhà mình không thích cái gian phòng kia là một chuyện, nhưng để cho người không rõ ràng, minh bạch đi vào trọ làm hỏng danh tiếng lại là chuyện khác, tốt xấu gì trên khế đất viết tên cũng là ba chữ “Cố Hoài Cẩn”.