Đáy lòng sóng ngầm mãnh liệt dâng lên, Đinh Nhược Nhuận hô hấp trầm thấp, thân thể giống như bị vét sạch khí lực, nếu không phải Đinh Nhược Thủy ôm nàng, thì nói không chừng nàng đã té ngã trên sàn. Trên mặt ẩm ướt khiến lòng nàng run lên bần bật, chất lỏng đắng chát thoáng chui vào đôi môi kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác của nàng, thân thể Đinh Nhược Nhuận vừa định lui lại dự định nhìn xem Đinh Nhược Thủy thì bị nàng ấy ôm chặt hơn, Đinh Nhược Thủy cúi đầu đem mặt chôn sâu vào trong lòng Đinh Nhược Nhuận, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
“Thủy Thủy, làm sao vậy?” Đinh Nhược Nhuận ôn nhu gọi, tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng của nàng “Thủy Thủy…”
Đinh Nhược Nhuận con ngươi thoáng chốc nhu lại, cái đứa nhỏ ngốc này “nói ngốc cái gì, nghĩ đi đâu vậy a, ta là loại người làm chuyện đó sao.”
“Bởi vì ta…đối với ngươi làm chuyện…”
“Ngốc Thủy Thủy” gò má hai rặng mây hồng chậm rãi dâng lên, Đinh Nhược Nhuận mím mím môi, cảm thấy những lời này có chút khó mở miệng, nhưng thấy dáng dấp hổ thẹn của muội muội lại không thể không nói, không thể làm gì khác hơn là đành nhắm mắt làm ngơ nói “ta nếu như…đối với ngươi không có cảm giác…thì làm sao lại đáp lại ngươi.”
“A- -” khẽ cười một tiếng, Đinh Nhược Thủy đem người trong lòng ôm càng chặt hơn “ta biết.”
“Vậy sao ngươi còn…”
“Ta là muốn nghe chính miệng ngươi nói ra thôi.”
“Thủy Thủy!” Đinh Nhược Nhuận đỏ mặt đẩy cái người đang ôm mình ra, thấy nàng cười càn rỡ***trên mặt còn mang theo nước mắt, liền có chút dở khóc dở cười. Nhớ tới hành vi ác liệt khi nãy của nàng, Đinh Nhược Nhuận không khỏi xấu hổ, vung quả đấm nhỏ muốn nện lên thân thể nàng.
***nghịch ngợm, hung hăng
Ai ngờ còn chưa đến thân thể người kia, thì nghe được nàng nói một câu liền ngừng lại “ta rất cao hứng.”
Đinh Nhược Thủy thuận thế nắm lấy cổ tay nàng nhẹ nhàng kéo vào ngực mình “Nhược Nhuận, chúng ta bên nhau đi.”
“Được…”
Nàng không nỡ tổn thương tâm của Thủy Thủy, bất luận con đường sau này ra sao, nàng cùng nàng đều sẽ tiếp tục đi.
Ở nơi này các nàng ấm áp bao nhiêu thì sát vách Đường Lan Thanh đang giống như con kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ nhảy cẩng lên….
Méo miệng, Đường Lan Thanh xoa nắn bàn tay đang cầm di động, sau vô số lần muốn động vào máy tính nhưng lại sợ hãi rụt tay lại, thì cuối cùng nàng quyết định triệt để co quắp*** ngồi trên giường. Nàng rất là khổ não, không ngừng nắm lấy tóc chính mình, sợ nếu như mình tới mở máy lên, chờ đợi nàng sẽ là vô tận hắc ám…
***quắn quíu
Trong lúc nàng còn khổ não thì di động đột nhiên run lên liên tục, trên màn hình hiện ra độc nhất một chữ làm nàng khủng hoảng, nàng gần đây thật sự bị Cố Hoài Cẩn ngược đến sợ rồi… Nhưng sợ thì sợ, nhưng nếu bắt nàng không nghe điện thoại của Cố Hoài Cẩn, nàng thật sự làm không được “này…”
“Cơm tối ăn xong chưa?” Cố nữ vương ngón tay nhịp nhàng gõ trên bàn phím, liếc mắt nhìn nữ tử áo trắng đang đứng ở địa phương ngày hôm qua logout***mở miệng dò hỏi
***đăng xuất
“Ừm…” yếu ớt đáp một tiếng, Đường Lan Thanh sợ bị nàng phát hiện chính mình đang ẩn núp không dám lên mạng.
“Có thấy tin nhắn không?”
“Khởi động máy lên game, ta chờ ngươi.”
“Được.”
Mãi đến khi cúp điện thoại, Đường Lan Thanh vẫn duy trì dáng vẻ ủy khuất. Híc…ai bảo đây là mệnh lệnh nữ vương ban xuống, làm thần tử như nàng cũng không dám không nghe.
Nhận mệnh mở máy tính ra đăng nhập vào game, tiểu thư sinh mặc khố của nàng bị đoàn bồ câu trắng khổng lô che kín thân thể hiện lên, không lâu sau liền nhận được lời mời tổ đội của Liệu Trầm Hương.
Đường Lan Thanh mở túi đồ ra kiểm tra, thèm thuồng nhìn cao cấp trang bị bên trong nhưng lại không có lá gan đem nó mặc vào, dù sao…quần áo là do Cố Hoài Cẩn tự tay cởi ra…
Liệu Trầm Hương mang theo Tiêu Nhục Thư đi nhanh về phía trước, trực tiếp hướng về trong thành mà chạy đi, đến cửa hàng giao dịch quần áo, thì trực tiếp đem trang phục lục phẩm nâng cấp (là đạo cụ ngũ phẩm được nâng cấp thành lục phẩm) mua vào.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Cầm lấy
Tiểu thư sinh ngoan ngoãn đem đồ bỏ vào trong túi.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư:?
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Đi mua mười một hộp dung hợp phấn cao cấp, trang bị của ngươi có mười một cái phải thăng cấp, trong túi ngươi có bạc không?
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Có
Đường Lan Thanh nghe lời mua dung hợp phấn đi dung hợp trang bị lục phẩm xong thì liền gửi tin tức đội ngũ cho Cố Hoài Cẩn xem.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Được rồi, sau đó thì sao?
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Đem mật khẩu nhân vật nhắn tin qua di động ta, sau mười phút rồi hẳn lên mạng lại.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Tốt.
Sau khi đem nhân vật giao cho Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh ra ngoài rót ly nước, đi ngang qua phòng ngủ Đinh Nhược Nhuận thì nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh vui cười, đùa giỡn, khoé miệng không tự chủ giương lên, hoà hảo*** là tốt rồi, chỉ cần bên nhau thì tất nhiên vấn đề gì cũng không còn nữa.
*** giảng hoà
Nhưng nếu Đường Lan Thanh biết Đinh Nhược Thủy ở phương diện tình cảm đi trước nàng một bước, không biết nàng còn cao hứng được vậy sao?
Đường Lan Thanh đi bước nhỏ trở về, liếc nhìn thời gian, thấy cũng gần tới giờ mình lên mạng lại, liền mở game, dùng mật khẩu chính mình đăng nhập vào. Màn hình mở ra, bên trong không phải trực tiếp hiện lên trận cảnh trong game mà là phải lựa chọn nhân vật lần nữa. Nàng cuối cùng cũng lý giải được Cố Hoài Cẩn dùng nhân vật của nàng để làm gì.
Tiêu Nhục Thư ngày xưa nguyên bản dáng dấp đáng thương chỉ mặc một cái tiểu khố, hiện tại mặc một bộ y bạch y trắng toát, tay cầm quạt giấy phiêu phiêu đứng bên cạnh là Liệu Trầm Hương. Đầu méo xệch, Đường Lan Thanh mở trang bị ra kiểm kê, nhưng vừa đem chuột di chuyển đến phần trang bị thì nàng liền hối hận hành vi của chính mình… Bởi vì Cố Hoài Cẩn đem tên trang bị của nàng tất cả đều đổi thành một chữ độc nhất, trang bị bên trái từ trên xuống dưới gọi là Kinh, Long, Mạt, Phục, Chọn***. Còn trang bị bên phải kêu là Phạm, Sai, Lầm, Quang, Thân***
***hai cái gộp chung nói nôm na là “kẻ phạm phải sai lầm, phải dùng roi nghiêm phạt.”
(Phụ cận) Tiêu Nhục Thư:…………….
(Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Có ý kiến?
(Phụ cận) Tiêu Nhục Thư: Không có không có, ta làm sao ý kiến được, ta rất yêu thích a…
Đường Lan Thanh lau mồ hôi mặc dù trên mặt nàng không có tí mồ hôi nào, nàng rất là bất đắc dĩ nhìn bạch y nữ tử trước mặt, chẳng biết vì sao cảm thấy xung quanh nàng ấy toả ra dày đặc phúc hắc khí tức.
Tạo tổ đội lần nữa, Liệu Trầm Hương mang theo Tiêu Nhục Thư hướng về dã ngoại mà đi, tìm địa đồ có quái cao cấp sau đó đem nàng cùng nhau từ nham thạch ở trên nhảy xuống, sau đó đem nàng để ở một bên còn Cố Hoài Cẩn thì điều khiển Liệu Trầm Hương nhàn nhã đi dạo tụ tập một đống quái vật lại, tiếp theo bắt đầu sử dụng đồ sát.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ta là đang bám váy nữ nhân sao?
Cố Hoài Cẩn cong cong khoé miệng, rất chuyên nghiệp thao tác bạch y nữ tử gϊếŧ quái, hồi máu, sau đó tiếp tục đánh chữ nhắn lại.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Có gì không thể?
Đường Lan Thanh nhìn nhân vật của mình kinh nghiệm đang không ngừng tăng lên, tư tưởng lần nữa trở nên ngổn ngang. Nàng vẫn không hiểu Cố Hoài Cẩn đến cùng là suy nghĩ cái gì, nếu nói gọi nàng lên game để trừng phạt thì tại sao vừa rồi còn nâng cấp trang bị cho nàng, lại giúp nàng đánh quái kiếm kinh nghiệm nữa, thật khó hiểu a….
Nhưng Đường Lan Thanh cũng mơ hồ cảm thấy Cố Hoài Cẩn hình như đang tức giận “Phạm, Sai, Lầm Quang Thân” nội dung này…rõ ràng là đang nhắc nhở nàng– –nàng phạm sai lầm a.
Vì an toàn của chính mình, Đường Lan Thanh tự giác cởi sạch quần áo của Tiêu Nhục Thư ra, tiếp theo lấy đàn cổ ra đàn một khúc hồi máu, sau đó vô cùng đáng thương nhắn.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ta sai rồi…
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Hừ hừ.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ta hôm nay không nên chơi cầu lông trong khi tay vẫn chưa hồi phục.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Nha, còn gì nữa không?
Còn nữa?! Đường Lan Thanh kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nghĩ nghĩ, làm sao có khả năng còn nữa, không phải chỉ có chuyện này thôi sao… Nàng lại ở nơi nào lơ đãng chọc tới nữ vương đại nhân nhà mình a…
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: A…. Ta…. Cái kia, ngươi có thể nể tình nhắc nhở một chút được không?”
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Buổi trưa, phòng ăn.
Đường Lan Thanh gãi đầu một cái, thấy đã đến giờ đàn cầm liền cường điệu thao tác một khúc phổ mới, nhưng bởi vì trong đầu đang không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh hồi lúc trưa. Cho nên Đường Lan Thanh không tập trung dẫn đến nhấn sai nhiều lần, kết quả biểu diễn thất bại. Bất đắc dĩ đàn một lần nữa, nhấn không bao lâu liền thấy trong đội ngũ có tin tức mới.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Đàn sai nhiều lần như vậy khó nghe chết được.
Còn không phải ngươi hại sao…
Nhưng câu nói này Đường Lan Thanh tất nhiên không dám nói ra, nàng tập trung tinh thần đàn xong khúc nhạc dạo sau đó giao lại cho hệ thống tự đàn, chính mình thì tiếp tục nghĩ đi nghĩ lại.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ở phòng ăn?
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Nha.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Cùng học trưởng ăn cơm?
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Nha.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Cùng Thải ăn cơm?
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Nha
Nhạy bén phát giác câu cuối cùng của Cố Hoài Cẩn thiếu mất một dấu chấm tròn, không lâu sau thì Đường Lan Thanh nhìn thấy nàng dùng tuyệt chiêu chém đôi tiểu Boss trong vòng vài giây, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, run run rẩy rẩy giải thích.
(Chậc… Cẩn tỷ không hổ là nữ vương, thật biết cách dạy “chồng”😝)
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ta cùng nàng không có gì, hơn nữa trước kia thật sự không có quen biết. Nàng là học sinh mới, vừa chuyển đến lớp ta hồi sáng. Sau đó trùng hợp ngồi cùng bàn với ta, lúc trưa gặp nhau nên thuận tiện ăn cơm chung. Hơn nữa, hơn nữa… Lúc đó không chỉ có ta cùng với nàng a, còn có học trưởng ở đó… Nên thật sự không có gì…
Cố Hoài Cẩn lông mày nhướng lên, giữa các nàng có gì hay không bản thân nàng tất nhiên là rõ ràng nhất, chỉ là muốn tiểu tử tự kiểm điểm một chút mà thôi, có một số việc chính mình nếu nói toạc ra vậy không phải sẽ thiếu mất lạc thú sao.
Thật ra mặt khác, tiểu tử có thể không cần giải thích cũng được, Cố Hoài Cẩn cũng không vội, nhìn Tiêu Nhục Thư thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đánh đàn, dáng dấp thật sự rất buồn cười, dễ dàng xử lý tiểu quái xong, nàng sử dụng kinh công chạy tới bên người Tiêu Nhục Thư, đem nàng kéo lên lưng ngựa, chạy ra bờ sông, Liệu Trầm Hương cưỡi ngựa đến bên trong lòng sông, đem ai kia đá xuống ngựa, chính mình thì nhàn nhã trở lại trên bờ.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Lạnh không? Quần áo, vẫn nên tự mình mặc tốt đi.
Đường Lan Thanh sững sờ mà nhìn Tiêu Nhục Thư đang ngâm mình trong sông, không tự chủ rùng mình một cái, chẹp chẹp môi, đối với nữ vương vừa hẹp hòi vừa bá đạo, nàng vừa bất đắc dĩ lại vừa hưng phấn, ngoan ngoãn đem quần áo mặc trở lại.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Sau này tuyệt đối không dám nữa, tuyệt đối sẽ không mặc quần áo của người khác nữa.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Hừ hừ, ngươi hiện tại đang mặc không phải là của Nhược Thủy Tam Thiên cho ngươi sao?
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ha hả, đây là ngươi làm cho ta a.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Ở trong nước ngâm đi, không cho ra.
Dứt lời, Liệu Trầm Hương lên ngựa chạy băng băng*** mà đi, cuối cùng biến mất ở sâu trong rừng trúc, để chỉ lại một đường bụi bay mù mịt.
***chạy nhanh về phía trước
Đường Lan Thanh mặt lần nữa xụ xuống, nàng không phải đã rất nghe lời sao, chẳng lẽ lại nói cái gì sai sao? Nữ vương tức giận thật khó hống…